Pages - Menu

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Sự so sánh nực cười

(giữ trọn lời thề) - Ngày 09/11 vừa qua, việc ông Donald Trump - Đại diện Đảng Cộng hòa ở Mỹ đã chính thức được bầu làm Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ là một sự kiện lớn không chỉ của nước Mỹ mà còn là của cả thế giới vì tầm ảnh hưởng của quốc gia này trên trường quốc tế. Tuy nhiên, lợi dụng kết quả bầu cử nói trên, nhiều phần tử phản động trong và ngoài nước đã “so sánh” một cách khập khiễng, miễn cưỡng, nực cười về vấn đề dân chủ giữa chế độ đa đảng ở Mỹ và “độc đảng” ở Việt Nam. Chúng đã cố tình xuyên tạc tình hình dân chủ ở Việt Nam, phủ nhận vai trò lãnh đạo độc tôn duy nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam để từ đó ca ngợi “nền dân chủ kiểu Mỹ” bởi chế độ đa đảng, “vuốt đuôi” theo các báo đài phương Tây. Vậy sự thật về chế độ đa đảng ở Mỹ là như thế nào?

Mỹ là một quốc gia có nhiều đảng phái, nhưng từ sau năm 1854 đến nay, chỉ có hai đảng lớn là Dân chủ và Cộng hoà thay nhau cầm quyền. Hệ thống lưỡng đảng đã bắt rễ sâu trong nền chính trị Hoa Kỳ và cho dù có đảng thứ ba xuất hiện trong các cuộc bầu cử Tổng thống cũng chưa bao giờ giành được chiến thắng. Các đảng khác đôi khi đã giành được một số chức vụ trong chính quyền cấp dưới, nhưng hầu như không có vai trò quan trọng. Cơ chế pháp lý và chính trị của Mỹ có những biện pháp duy trì ưu thế của hai đảng Dân chủ, Cộng hòa và ngăn một đảng thứ ba cạnh tranh trên quy mô toàn quốc. Về bản chất, chế độ đa đảng trong nền chính trị Mỹ do đồng tiền chi phối luôn luôn là sự thống trị của một nhóm các tập đoàn quyền lực. Bầu cử "tự do” nhưng quá trình vận động bầu cử tốn kém dẫn đến thực tế là chỉ những ai giàu có hoặc được các tập đoàn tư bản lớn ủng hộ thì mới có khả năng trở thành ứng cử viên thật sự. Và do đó, quyền lựa chọn của nhân dân luôn bị giới hạn trong phạm vi các ứng cử viên của các nhóm thiểu số lớp trên. Hoạt động vận động hành lang hết sức tốn kém cũng là kênh để các tầng lớp giàu có tác động, chi phối chính sách. Thông qua các khoản tài trợ, các thế lực giàu có cũng sử dụng đồng tiền để can thiệp, chi phối không ít tổ chức dân sự để phục vụ lợi ích của họ. Hệ thống pháp lý phức tạp, và tinh vi cũng khiến cho người nghèo ở Mỹ ít được bảo vệ, nhất là do không đủ tiền để thuê luật sư giỏi. Tự do báo chí gắn liền với tư nhân hóa báo chí, thực tế chỉ là tự do của chủ báo, của một số người giàu có sở hữu các phương tiện truyền thông.  Vì vậy, sau hình thức "tự do" của báo chí, nhiều vấn đề bản chất của xã hội, lợi ích của cộng đồng luôn bị bỏ qua, báo chí vẫn là công cụ chi phối nhận thức chung nhằm phục vụ lợi ích của giai cấp cầm quyền.
Trên thực tế, về bản chất, chế độ đa đảng trong nền chính trị do đồng tiền chi phối luôn luôn là sự thống trị của một nhóm các tập đoàn quyền lực. Ralf Nader - nguyên ứng cử viên Tổng thống độc lập tại Mỹ, từng công nhận "chế độ đa đảng của Mỹ về thực chất là chế độ hai đảng, nhưng cuối cùng thì các tập đoàn tư bản thao túng cả hai".
Tại Mỹ, quyền lực được quay vòng trong một nhóm các gia đình quyền thế. Người dân có thể có một số tự do, nhưng trong giới hạn bảo đảm sự thống trị của giai cấp tư sản; về hình thức thì mọi người có thể đều có quyền nhưng việc thực thi các quyền đó lại phụ thuộc rất lớn vào điều kiện kinh tế, tài chính. Do đó, chỉ có tầng lớp giàu có mới thật sự có đầy đủ các quyền tự do.  Kinh tế thị trường gắn với chính trị thị trường đã làm cho sức mạnh kinh tế kết hợp với sức mạnh chính trị tập trung vào các tập đoàn tư bản đầu sỏ. Do đó, tuy nhân dân lao động là bộ phận chiếm số đông trong xã hội nhưng có rất ít đại diện đích thực cho lợi ích của họ tại quốc hội. Ðiều này lý giải tại sao khoảng cách giàu nghèo ở Mỹ lại không ngừng gia tăng, bạo lực tràn lan. Ðó cũng là một lý do dẫn tới sự ra đời của phong trào "chiếm phố Uôn" - hành động của 99% số dân Mỹ chống lại 1% giàu có với các cuộc xuống đường phản đối bất công. Cũng vì thế mà ngày càng có nhiều cử tri tại các nước này bày tỏ thất vọng đối với các cuộc bầu cử đã không thể đem lại được sự thay đổi tình hình một cách thực chất. Ngay sau khi bầu cử, người dân Mỹ biểu tình chống ông Trump ở nhiều thành phố trên nước Mỹ, như: New York, Chicago, Los Angeles, Philadelphia, Boston, Seattle... Hàng nghìn người, trong đó có nhiều học sinh, sinh viên tham gia biểu tình đông đảo. Người biểu tình giơ biểu ngữ "Ông ta không phải Tổng thống của tôi".
Khi so sánh chế độ "một đảng" với "đa đảng", các phần tử phản động đã cào bằng các đảng chính trị, dù trên thực tế các đảng rất đa dạng, khác nhau cả về bản chất, về phương thức tổ chức và hoạt động, cả về năng lực và vị trí trong xã hội. Có đảng chỉ đại diện cho lợi ích một nhóm, một bộ phận thiểu số trong xã hội; có đảng hoạt động chủ yếu trên nghị trường, để vận động bầu cử và không ít đảng được tổ chức rất lỏng lẻo, theo hình thức "đánh trống ghi tên" mà Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hòa ở Mỹ là một điển hình. Vì vậy, ở Mỹ không thể khắc phục được sự bất công, không thể bảo đảm được bản chất đích thực của dân chủ.
Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam; đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của dân tộc. Chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam mới là đảng chân chính của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, gắn bó mật thiết với nhân dân, tập hợp được trí tuệ tiêu biểu của xã hội, được tổ chức một cách dân chủ, được nhân dân tín nhiệm, mới có đầy đủ tư cách để lãnh đạo ổn định, lâu dài đối với toàn xã hội. Có như vậy thì mới có điều kiện để xây dựng một chế độ chính trị ổn định, thật sự của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân.

Ngày 30-10, thay mặt Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành Nghị quyết số 04-NQ/TW về tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ. Việc ban hành Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII cho thấy quyết tâm rất lớn của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư đối với công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng; thể hiện rõ tính chiến đấu của Đảng ta. Bất kì một sự so sánh chế độ “độc đảng” ở Việt Nam với “đa đảng” ở Mỹ chỉ là sự khập khiễng, bịa đặt, xuyên tạc của các phần tử phản động, đi ngược lại với lợi ích của quốc gia dân tộc. Bởi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là nhân tố hàng đầu quyết định mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam; xây dựng, chỉnh đốn và bảo vệ Đảng luôn là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, có ý nghĩa sống còn đối với Đảng ta, chế độ ta./.
Phạm Xuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét