Những năm gần đây, các hội, nhóm
người Việt sống lưu vong ở nước ngoài tự dấy lên phong trào đấu tranh đòi dân
chủ ở Việt Nam, trên mạng xã hội và bằng những con đường bất hợp pháp, họ phát
tán tài liệu vào nước ta, kêu gọi tập hợp lực lượng, hỗ trợ tài chính để hoạt
động chống Đảng, Nhà nước và cuộc sống hòa bình của nhân dân ta. Thoảng qua bề
ngoài, tưởng như một cao trào đấu tranh dân chủ thời kỳ 1936 – 1939, nhưng tìm
hiểu thực chất bên trong, đó chỉ là lời lẽ lừa đảo của một nhóm người, thậm chí
một vài người đang sống lưu vong. Đọc trên mạng xã hội thấy các đảng phái ra
đời, phát triển như “nấm sau mưa rào” với rất nhiều danh xưng như “Đảng dân chủ
thế kỷ 21”, “Đảng Dân Chủ Việt Nam”, “Đảng Thăng Tiến”, “Cao trào nhân bản”,
“Diễn đàn xã hội dân sự”, “Phong trào con đường VN”, “Hội phụ nữ nhân quyền”,
v.v. Họ kêu gọi đấu tranh đòi quyền dân chủ cho nhân dân trong nước, tự sắc
phong cho mình những chức vụ quan trọng, tự huyễn hoặc bản thân ảo tưởng chính
trị để tập hợp lực lượng, huy động tài chính hoạt động.
Mới đây, Nguyễn Thế Quang – nói chưa
thạo tiếng Việt, đang sống ở Mỹ đã tuyên bố thành lập cái gọi là đảng “Dân chủ
Việt” (gọi tắt là “Đảng Việt”) cho khỏi lẫn với mấy đảng đàn anh, đồng thời phát
tán bản Hiến chương (gồm 10 chương, 45 điều) nhằm tập hợp lực lượng trong và
ngoài nước đoàn kết “đấu tranh” đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản
Việt Nam, xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam bằng cách đấu tranh “bất
bạo động”. Trong bản Hiến chương ấy, diễn đạt chưa thạo tiếng Việt, lời lẽ hô
hào tham gia như một đứa trẻ ngây ngô dạy đời, xúc phạm tới lòng tự trọng của
mỗi người dân đang sinh sống, lao động hòa bình trên quê hương đất nước có độc
lập, dân chủ, tự do. Phải chăng, đây là thứ đảng “Dân chủ Việt” lừa đảo, ăn xin
của mấy kẻ mạt hạng. Không thể có từ ngữ nào diễn tả nổi sự ngu dốt đáng thương
của mấy người không hiểu gì nhân tình thế thái mà dám bàn chuyện đại sự quốc
gia. Theo bản Hiến chương của “Đảng Việt”, có vô số điều tức cười không thể nói
hết được, xin dẫn ra mấy câu để mọi người cùng suy ngẫm.
Trong “Lời
Nói Đầu” của Hiến chương Đảng Dân chủ Việt, sau vài đoạn viết lăng nhăng,
sai lỗi ngữ pháp tiếng Việt như đã dẫn ở trên; lời nói đầu xác định “cùng nhau
khởi sự hình thành đảng chính trị Dân chủ Việt để phụng sự dân nước”, “để đấu
tranh cho sự nghiệp dân chủ hóa đất nước… cũng như bất cứ thế lực xâm lược độc
tài nào khác”. Và trong Điều 1, của Chương 1 lại tự cho mình “làm cột xương
sống cho một chế độ mới có tiềm năng, có sức mạnh và có lòng cương quyết đối
đầu với ngoại xâm”. Thật đáng thương cho lời lẽ ngây ngô của những kẻ không
hiểu biết gì về thực tế lịch sử và lòng người Việt Nam. Bởi lẽ, chẳng có người
dân Việt Nam nào lại dám tin, liều lĩnh giao vận mệnh quốc gia, dân tộc cho vài
kẻ “thần kinh có vấn đề” dở khùng dở điên như vậy. Người dân Việt Nam có trí
tuệ, thông minh, mọi người đều hiểu rõ cách đây 70 năm, dưới sự lãnh đạo tài
tình của Đảng Cộng sản Việt Nam và lãnh tụ Hồ Chí Minh, nhân dân ta trên mọi
miền đất nước đã vùng lên giành chính quyền về tay mình, lập nên nước Việt Nam
dân chủ cộng hòa; đưa dân tộc Việt Nam thoát khỏi gần 100 năm đô hộ của thực
dân Pháp. Tiếp theo đó, Đảng đã lãnh đạo nhân dân ta đấu tranh bảo vệ chính
quyền, tiến hành các cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và chống đế quốc Mỹ
xâm lược giành thắng lợi không để lại hậu quả chia cắt gia đình, người thân như
ở bán đảo Triều Tiên hiện nay. Sau chiến tranh, Đảng đã lãnh đạo nhân dân ta
khắc phục hậu quả do chiến tranh để lại, thực hiện đổi mới, đưa đất nước ta
thoát ra khỏi khủng hoảng kinh tế – xã hội, bước vào đẩy mạnh sự nghiệp công
nghiệp hóa, hiện đại hóa vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng,
văn minh. Thực tế không thể phủ định là sự lãnh đạo của Đảng được nhân dân ta
thừa nhận, biết ơn và gọi là “Đảng ta” – Đảng của giai cấp công nhân, đội tiền
phong, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động
và của dân tộc; Đảng không có lợi ích riêng ngoài lợi ích của nhân dân và dân
tộc. Vậy mà, thật trớ trêu, mấy người sống lưu vong, kể cả những kẻ vong ơn bội
nghĩa với Đảng lại tự lập ra những đảng chính trị như “Dân chủ Việt” để tranh
dành, đòi quyền lãnh đạo đất nước với một đảng có bề dày cống hiến, hết lòng
phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân.
Ông cha ta có câu “hữu xạ tự nhiên
hương”, nếu đảng “Dân chủ Việt” thơm tho chắc nhiều người sẽ tự nguyện tìm đến,
ủng hộ cả vật chất và tinh thần. Nhưng cớ gì “Dân chủ Việt” làm việc đại sự
quốc gia lại phải đi kêu ăn xin ? “Dân chủ Việt” tài cao, trí rộng mà ăn nói
lại “tiền hậu bất nhất” như thế? Chẳng hạn như Điều 8, chương 1 có ghi: “Dân
chủ Việt hoạt động như một tổ chức từ thiện”, vậy cớ sao Điều 9 lại phải ghi “DCV
quan tâm tìm kiếm trợ giúp tài chánh từ những quỹ chính phủ khắp nơi để phụ
giúp cho thành viên có nhu cầu và những chi phí sinh hoạt của tổ chức”? Phải
chăng, mâu thuẫn ngay tại 2 điều này đã cho thấy sự mập mờ, lừa đảo của những
người khốn khổ, hầu bao đang trống rỗng, định mượn cờ dân chủ để lừa đảo những
người nhẹ dạ, cả tin ? Bài học thực tế cho thấy, đã có biết bao người dân lương
thiện bị kẻ xấu kích động, lừa đảo bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ sự nghiệp đi làm tay sai
để rồi có ngày vào nhà lao bóc lịch oan ? Và rồi rốt cuộc “Dân chủ Việt” có học
tập những đàn anh đi trước như việc Ông Hoàng Minh Chính khôi phục “Đảng dân
chủ Việt Nam” sau đó đổi tên thành “Đảng dân chủ Việt Nam thế kỷ 21” chỉ vì
tranh dành cái danh “Tổng thư ký” hão và miếng ăn. Mọi người đều thấy, có một
câu chuyện thật đáng kinh tởm đối với những người mang danh dân chủ. Ông Trần
Khuê (phó tổng thư ký) khi không dành được chức Tổng thư ký đảng Đảng dân chủ
Việt Nam, sau khi ông Hoàng Minh Chính qua đời, Trần Khuê tuyên bố ly khai đảng
Dân chủ Việt Nam và tự phong mình là Chủ tịch kiêm thủ quỹ “Đảng dân chủ thế kỷ
21”. Mọi khoản tài trợ và chi tiêu đều do ông Trần Khuê quyết định. Và có một
một “sự kiện” đáng chú ý là: khi ông Hà Sỹ Phu bị bệnh phải nằm viện tại thành
phố Hồ Chí Minh. Ông Trần Khuê thay mặt đảng đứng ra vận động quyên góp tiền
với lý do “giúp ông Hà Sỹ Phu chữa” bệnh, anh em quý mến ông Phu nên đã dốc hầu
bao ủng hộ gửi vào tài khoản của ông Khuê số tiền cả chục ngàn đô la. Ông Khuê
nhận số tiền trên và chỉ đưa cho ông Phu vẻn vẹn 4 triệu tiền Việt, nhưng lại
nói là tiền lương hưu cá nhân tích góp được nay mang đến giúp đỡ ông Phu lúc
khó khăn. Ông Hà Sỹ Phu xúc động trào nước mắt, cảm ơn ân nhân! Nào ngờ, khi
ông Phu hết bệnh về Đà Lạt mới biết đó là sự giúp đỡ, quan tâm của anh em với
mình. Ông Phu uất ức, đấm tay lên ngực đau đớn kêu trời và tuyên bố từ mặt Trần
Khuê.
Phải chăng bản chất của đảng “Dân
chủ Việt” cũng vậy, đói ăn thì cứ tự tìm cách ra đường ăn xin sẽ được bố thí và
thương tình, chứ thành lập ra đảng chữ V (biểu tượng giơ 2 tay đầu hàng) để lừa
đảo, ăn chặn của nhau tất yếu sẽ có ngày cắn nhau như ông Trần Khuê, rồi để lại
tiếng cho đời thì nhục lắm. Bản Hiến chương còn nhiều điều phải bàn, thôi dẹp
đi càng sớm càng tốt, đừng cố sờ vào “của ngựa” có ngày ngựa đá vỡ quai hàm.
Trần Tiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét