Cuối cùng thì chẳng ai biết nguồn
gốc biệt phủ trên khu đất rộng hơn 13.000 mét vuông ở TP Yên Bái của cựu giám đốc
Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Yên Bái - ông Phạm Sỹ Quý - từ đâu mà có.
Chỉ biết chắc một điều, nó không
thể được xây bằng tiền nuôi lợn, buôn chổi đót, bán lá chít - như chủ nhân đã từng
lý giải.
Cục Phòng chống tham nhũng -
Thanh tra Chính phủ nói không có thẩm quyền truy nguyên tài sản của ông Quý và
cũng không kiến nghị điều tra vì chưa thấy có dấu hiệu tội phạm.
Vậy chẳng lẽ tất cả các cơ quan
chức năng đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai có chức năng và nhiệm vụ làm rõ chuyện
này cả hay sao?
Nghĩa là, cán bộ - công chức -
viên chức kê khai tài sản bao nhiêu thì hay bấy nhiêu; có thanh - kiểm tra thì
cũng chỉ đánh giá được trung thực hay không trung thực; còn tài sản đó chân
chính hay bất chính thì chịu?
Cái điều muôn dân muốn biết thì lại
không ai giúp được họ có thông tin. Thế thì các ban, các bệ lập ra thật nhiều để
làm gì cho tốn ngân sách nhà nước, cho tốn sức dân nuôi?
Những ngày qua, chúng ta còn nghe
thêm một chuyện bức xúc khác: Giáo viên mầm non Trương Thị Lan (Cẩm Duệ, Cẩm
Xuyên, Hà Tĩnh) "ngã khuỵu" khi nhận thông báo mức lương hưu sau 37
năm cống hiến cho ngành là 1,3 triệu đồng.
Theo lời kể của hiệu trưởng thì
nhiều giáo viên nhà trường thấy vậy cũng chỉ biết ôm nhau mà khóc, mà động viên
nhau.
Các cơ quan liên quan đã lên tiếng
giải thích bằng cách đưa ra quy định và phép toán, theo đó mức lương hưu cô Lan
hưởng là hoàn toàn đúng với mức đóng bảo hiểm xã hội và thời gian đóng. Không
riêng Hà Tĩnh với hơn 200 giáo viên mầm non đang hưởng lương hưu đì đẹt, hiện cả
nước có hàng ngàn trường hợp cũng như thế.
Ai cũng bảo đúng quy định, đúng
luật... nhưng thử nghĩ xem: Họ sống ra sao với từng ấy thu nhập sau hàng chục
năm trời vắt kiệt sức cho giáo dục, cho tương lai đất nước? Giả sử mỗi người có
1-2 con đang ăn học thì lấy gì nuôi, đóng học phí vốn ngày càng tăng chứ không
giảm?
Bảo hiểm xã hội là phải lo được
cho người ta khi hưu trí, về già, mất sức lao động; còn không thì chả có ý
nghĩa gì mấy. Đó là chưa nói đến chuyện cách tính khá vô lý khi không bù trượt
giá trong hàng chục năm trời.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo
nói ông "rất trăn trở" về trường hợp cô Lan và sẽ đề xuất đưa lương
hưu giáo viên vào Luật Giáo dục sửa đổi sắp tới. Như vậy là đủ thấy Luật Giáo dục
đã thiếu sâu sát với... giáo dục như thế nào!
Sẽ còn "trăn trở", còn
"đau" nhiều lắm nếu sắp tới đây hàng trăm, hàng ngàn giáo viên
"văng" ra khỏi biên chế theo dự tính sắp xếp lại các đơn vị sự nghiệp
công lập. Chắc chắn, nhiều "người đưa đò" sẽ "ngã khuỵu" và
"nằm lăn ra đất" như cô giáo Trương Thị Lan vì bế tắc trước cuộc sống.
Chính sách là do con người làm
ra, yêu cầu của nó là công bằng và phù hợp thực tế. Sự tiến bộ của chính sách
không chỉ thể hiện ở độ đúng đắn mà còn là tính nhân văn cao cả.
Lương hưu giáo viên mầm non - nghề
rất cực nhọc - ở mức cực thấp là chuyện cũ, hầu như các ban, ngành hữu quan đều
biết xưa nay rồi. Biết nhưng có thấu cảm không, có hành động không?
Nói chung, ý chí con người quyết
định tất cả. Ví dụ như tinh giản biên chế, nói hoài mà làm không được là do thiếu
quyết tâm, sợ đụng chạm hoặc chẳng muốn làm, miệng nói không đi đôi với tay
làm.
Cũng như vậy, tăng lương hưu giáo
viên mầm non hay làm rõ nguồn gốc tài sản khủng của cựu giám đốc Sở Tài nguyên
và Môi trường Yên Bái là những chuyện khả thi. Có thể làm được nhưng vấn đề là
có muốn làm hay không mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét