Đất nước hình chữ S của ta, nhìn ra
Biển Đông, dù nhỏ bé nhưng lại rất đỗi thiêng liêng, đã đi qua hàng trăm cuộc
chiến tranh chống xâm lăng lớn nhỏ. Như một lẽ tự nhiên và hợp lý trên đời,
càng đi qua máu lửa, dân tộc ta càng ngẩng đầu, bất khuất; càng trải những
thăng trầm có tính mất còn, nền độc lập tự do của Tổ quốc càng trở thành khát
bỏng bất diệt, và toàn dân tộc dù hy sinh tất cả, càng quyết tâm giành lại nền
độc lập vô giá ấy bằng mọi giá có thể và giữ gìn bằng xương máu của mình. Nền
độc lập tự do của Tổ quốc là bất khả xâm phạm!
Một trong những
bảo bối giữ nước ấy chính là kinh nghiệm lịch sử vô giá được hun đúc của ông
cha: “Chúng chí thành thành” (đại ý là: ý chí của dân chúng tạo thành bức thành
vững chắc nhất).
Và, trong thời
đại Hồ Chí Minh, Việt Nam độc lập tự do xã hội chủ nghĩa - nơi chôn nhau cắt
rốn của gần 100 triệu đồng bào Việt Nam ta nguyên vẹn hôm nay - bởi bài học
lịch sử vô giá được viết nên bằng máu và mồ hôi: “Lấy dân làm gốc”. Đó là đỉnh
cao của sự hội tụ, kết tinh và phát huy khí phách, bản lĩnh và trí tuệ Việt Nam
xuyên suốt toàn bộ lịch sử dựng nước và giữ nước mấy ngàn năm qua!
Không “khoan thư
sức dân” thì không thể nói tới việc “bền rễ sâu gốc” của nền độc lập tự do,
càng không thể nói chuyện “thượng sách giữ nước”! Vì, “sức dân mạnh như nước”;
vì “dân là dân nước, nước là nước dân”! Không “lấy dân làm gốc” thì không thể
nói tới việc nền độc lập dân tộc và “chế độ được đứng vững”, càng không thể nói
dân tộc Việt Nam “sánh vai cùng bốn bể năm châu”! Vì, “Đảng ta là đứa con nòi
của giai cấp lao động”, nên “Dân không đủ muối, Đảng phải lo. Dân không có gạo
ăn no, dân không có vải mặc đủ ấm, Đảng phải lo. Các cháu bé không có trường
học, Đảng phải lo”; rằng, “Chế độ ta là chế độ dân chủ, tức nhân dân là người
chủ, mà Chính phủ là người đầy tớ trung thành của nhân dân”, “Nếu dân đói, Đảng
và Chính phủ có lỗi; nếu dân rét là Đảng và Chính phủ có lỗi; nếu dân dốt là
Đảng và Chính phủ có lỗi; nếu dân ốm là Đảng và Chính phủ có lỗi”; “nếu Chính
phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi Chính phủ đi”, “Chủ tịch nước hay nấu ăn,
đều phải làm tròn nhiệm vụ”… như Chủ tịch Hồ Chí Minh căn dặn!
Nghĩa là phải an
dân! Không an dân không thể nói tới việc quốc thái, càng không thể nói tới bất
cứ một sự ổn định nào của dân tộc hay một bước trưởng thành nào của quốc gia.
Ổn định và phát triển, phát triển là để ổn định hơn… Cứ như thế, phát triển là
đẳng cấp của ổn định… Đó là tài sản quốc gia, là phương lược của chúng ta hiện
nay, mà bắt đầu từ Lòng Dân! Mất Lòng Dân là mất hết! Đó là gốc rễ muôn đời của
thế nước, nhất là hiện nay!
Từ trong sâu thẳm
lịch sử nước nhà và hôm nay, càng thấm thía điều giản dị: sống và cống hiến
trong lòng Nhân dân; buồn vui, sướng khổ cùng Nhân dân; nguyện sống chết vì
Nhân dân… là giềng mối làm nên đồng thuận toàn dân tộc, đồng thuận toàn xã hội!
Đó là Quốc bảo dựng nước và giữ nước muôn đời Việt Nam!
Chúng ta không
thể đợi!
Vì không giữ lấy cái căn bản thì dân tộc
quyết không có sự thay đổi nào để tiến lên một cách xứng đáng! Xa dân - một
biểu hiện của suy thoái đạo đức. Bệnh xa dân thể hiện ở lối làm việc quan cách,
cửa quyền, hách dịch gây phiền hà, khó dễ; thói quan liêu, tham ô, tham nhũng
đục khoét của dân; các chủ trương, chính sách ban hành không phản ánh đúng lợi
ích, thậm chí đi ngược lại quyền lợi nhân dân. Bệnh xa dân bộc lộ ở việc cán bộ
cấp dưới thì mắc bệnh thành tích, say mê với những con số ảo xa rời thực tế,
lối làm việc qua loa, đại khái thậm chí là dối trá. Cán bộ cấp cao hơn thì
không đi sâu, đi sát vào thực tiễn, xa rời quần chúng, làm việc dựa trên giấy
tờ, báo cáo của cấp dưới mà thiếu kiểm tra thực tế, không lắng nghe ý kiến của
quần chúng. Thậm chí đó còn là một căn bệnh tập thể: một tập thể cơ quan hay
đơn vị nào đó xa dân với lối làm việc “hành là chính” thiếu quy củ, nền nếp, ăn
cắp thì giờ, chậm chễ, dây dưa trong công việc gây phiền hà, sách nhiễu thậm
chí còn vòi vĩnh nhân dân.
Nguyên nhân của bệnh xa dân là tình trạng suy
thoái đạo đức của một bộ phận cán bộ, đảng viên: “Một bộ phận không nhỏ cán bộ,
đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một
số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống với những
biểu hiện khác nhau về sự phai nhạt lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ,
cơ hội, thực dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham
nhũng, lãng phí, tùy tiện, vô nguyên tắc...”.
Tình trạng chạy
theo quyền lực, ham quyền, tham quyền cũng dẫn tới hậu quả là bệnh xa dân. Bởi
vì, một số ít cán bộ không do năng lực, không vì tâm huyết với dân, với Đảng
nhưng “chui” được vào bộ máy công quyền, họ chỉ lo kéo bè, kéo cánh tạo những
nhóm lợi ích và mải thu vén cá nhân mà không lo cho dân. Vì kém tài, kém đức
lại ham quyền lực “coi Đảng như một cái cầu thang để thăng quan phát tài... tự
cho mình có quyền sống xa hoa hưởng lạc, từ đó mà đi đến tham ô, trụy lạc, thậm
chí sa vào tội lỗi”, từ đó mà càng ngày càng xa dân, xa rời tôn chỉ mục đích
cán bộ là công bộc của nhân dân. Mặt khác, những hạn chế, yếu kém trong hệ
thống luật pháp, cơ chế tổ chức quản lý nhà nước, giác ngộ chưa cao của một bộ
phận quần chúng nhân dân về vai trò của mình cũng dẫn tới bệnh xa dân trong một
số cán bộ, đảng viên.
Cách làm việc xa
dân dẫn tới hậu quả là: chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước
là đúng nhưng khi tổ chức thực hiện sai vì không áp dụng đúng với thực tiễn đa
dạng, phong phú, không đến được với người dân, không làm cho dân tin, dân hiểu,
dân theo, gây bức xúc làm giảm lòng tin của nhân dân vào Đảng và Nhà nước.
Mặt khác, bệnh xa dân còn gây nguy hại ở việc không thấy được
vai trò, sứ mệnh, sức mạnh quần chúng đối với lịch sử, không phát huy được sức
mạnh của quần chúng nhân dân. Bệnh xa dân làm nguy hại thêm tình trạng suy
thoái tư tưởng, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên,
là “đồng minh tự nhiên” của các âm mưu, hành động chống phá của các thế lực
phản động.
Xa dân, lối làm việc quan liêu, bệnh tham quyền lực... trở thành
mắt xích yếu nhất để kẻ thù lợi dụng lôi kéo, mua chuộc làm cán bộ, đảng viên
sa ngã, làm suy yếu chính quyền, làm mất uy tín của Đảng, Nhà nước đối với nhân
dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét