Đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch là hoạt động có mục đích của Đảng nhằm vạch trần bản chất phản khoa học, phản cách mạng của chúng và góp phần củng cố niềm tin vào hệ tư tưởng của Đảng. Nghị quyết 35-NQ/TW ngày 22-10 -2018 của Bộ Chính trị về “Tăng cường bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác quan điểm sai trái, thù địch trong tình hình mới” (Nghị quyết 35). Thời gian qua, với sự nỗ lực quyết tâm của cấp ủy đảng các cấp, bước đầu đã thu được những kết quả thiết thực. Vấn đề đang đặt ra hiện nay là chúng ta đấu tranh phản bác quan điểm sai trái, thù địch hay với chủ thể của các quan điểm sai trái thù địch?
Thực
tiễn cho thấy, chúng ta thường tập trung vạch trần bản chất phản khoa học, phản
cách mạng của các quan điểm sai trái, thù địch. Theo tôi, đây chỉ là cách đấu
tranh ở phần ngọn. Vì nếu chúng ta phản bác được luận điểm này, chúng lại tiếp
tục đưa ra các quan điểm khác, ngày càng tinh vi, xảo quyệt và thâm độc hơn. Mặt
khác, trong khi hệ tư tưởng của chúng ta hiện nay cũng chưa hoàn thiện, chưa
hoàn toàn phù hợp với điều kiện mới, có những vấn đề đã bị thực tiễn vượt qua;
trong khi đó, công cuộc đổi mới, công tác phòng chống thiên tai, dịch bệnh
vẫn đang còn những hạn chế, khuyết điểm. Như vậy, đấu tranh phản bác quan điểm
sai trái, thù địch sẽ như “muối bỏ bể”, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Để
khắc phục tình trạng đó, chúng ta cần truy đến tận gốc, tức là phải xác định chủ
thể của các quan điểm sai trái, thù địch để phân loại và có biện pháp đấu tranh
phản bác phù hợp.
Theo
đó, chủ thể, nguồn phát các quan điểm sai trái, thù địch hiện nay có thể chia
làm bốn loại sau đây:
Một
là, kẻ thù giai cấp:
Nền tảng tư tưởng của chúng ta là hệ tư tưởng
của giai cấp vô sản, như vậy những người theo hệ tư tưởng tư sản sẽ chống
đối là điều tất yếu. Đây là cuộc đấu tranh giai cấp trên lĩnh vực tư tưởng,
mang tính chiến lược lâu dài. Việc giai cấp tư sản huy động các nhà tư tưởng,
lý luận để đưa những quan điểm sai trái, thù địch là không cần phải bàn cãi. Vì
vậy, chúng ta không hoang mang và nôn nóng trong cuộc đấu tranh này. Mặt khác,
đây là cuộc đấu tranh giai cấp trong lĩnh vực tư tưởng trên phạm vi toàn cầu
nên giai cấp tư sản đã có chiến lược, có bộ máy, con người, lộ trình, thủ đoạn,
kinh phí, phương tiện dồi dào, hiện đại để chống phá. Vì vậy, chúng ta phải
nâng tầm cuộc đấu tranh này lên tầm chiến lược, phải đấu tranh ở tầm trí tuệ, tầm
lý luận, học thuyết. Một mặt, chúng ta không dao động, không nhân nhượng, luôn
kiên định mục tiêu nhưng mặt khác cũng cần “tương kế, tựu kế” giống như chủ
nghĩa tư bản đã rất cám ơn bộ tư bản của Mác vì đã chỉ ra khuyết tật của chính
họ, nhờ đó họ đã điều chỉnh và tạo ra sức sống cho chủ nghĩa tư bản hiện đại
ngày nay.
Hai
là, kẻ thù cách mạng:
Chiến
thắng của cách mạng đồng thời cũng tạo ra những kẻ thù của cách mạng. Họ là những
kẻ đã thất bại trong các cuộc kháng chiến. Sự thất bại luôn đi cùng với mất
mát, thiệt hại về sinh mạng, quyền lực chính trị, tinh thần và của cải nên họ rất
khó xóa bỏ được tư tưởng thù hận, tham vọng khôi phục những quyền lợi đã mất.
Vì vậy, lực lượng này đương nhiên sẽ rất hậm hực khi chứng kiến những thành tựu
của công cuộc đổi mới và rất hả hê khi chúng ta gặp khó khăn, thất bại. Mặc dù
kẻ thù giai cấp luôn tận dụng, cấu kết với kẻ thù cách mạng để chống phá, nhưng
nhìn chung, các quan điểm sai trái, thù địch của lực lượng này thường không sâu
sắc, bài bản, hệ thống như kẻ thù giai cấp. Quan điểm chống phá của họ thường nặng
về cảm xúc, dễ thay đổi và tính thuyết phục không cao. Lớp người thù hận cũng sẽ
dần dần ít đi vì tuổi tác. Tuy nhiên, phần lớn trong số họ là người Việt nên nắm
được tâm lý, tâm linh, văn hóa của người Việt Nam. Các quan điểm sai trái, thù
địch của họ dễ thông qua con đường tình cảm gia đình, dòng họ để thẩm thấu vào
Việt Nam. Nếu chúng ta biết được nguồn gốc, lịch sử của họ, chúng ta sẽ chỉ cho
cán bộ, đảng viên, quần chúng biết họ là ai và lý do vì sao họ lại có quan điểm
như vậy, đồng thời chúng ta có thể cảm hóa, lôi kéo họ trở về với dân tộc, đóng
góp cho đất nước.
Ba
là, những kẻ phản bội cách mạng:
Đây
là những cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị, “tự diễn biến”, “tự
chuyển hóa”, hoặc là những quần chúng được cử đi đào tạo, bồi dưỡng ở nước
ngoài nhưng bị lôi kéo, mua chuộc quay lưng lại chống Đảng, chống chế độ. Điều
nguy hiểm ở lực lượng này là đa số họ nắm chắc về lý luận chính trị, thực tiễn
cách mạng Việt Nam. Một bộ phận trong số họ đã từng giữ cương vị trong bộ máy
lãnh đạo, quản lý của đất nước nên nắm được những sai lầm, khuyết điểm của
chúng ta. Quan điểm của họ thường được ngụy trang, núp bóng dưới những kiến nghị,
đề xuất, sáng kiến canh tân, cải tổ đất nước, vì vậy dễ được quần chúng tin tưởng.
Đây là lực lượng nguy hiểm nhất, chúng ta cần nghiên cứu sâu về năng lực,
sở trường của từng phần tử chống đối. Phải có lực lượng theo dõi thường xuyên,
kịp thời đấu tranh bằng những luận chứng, luận cứ thuyết phục, sắc bén cùng với
các biện pháp công nghệ, kỹ thuật để phong tỏa thông tin, gắn với làm rõ thân
nhân, biểu hiện suy thoái, cơ hội để cán bộ, đảng viên sớm biết rõ bộ mặt thật
của họ.
Bốn
là, những kẻ a dua, hoang tưởng về chính trị:
Đây
là những người bất mãn trong cuộc sống, những người nhẹ dạ cả tin, suy thoái về
đạo đức, lối sống, công thần, ngạo mạn, chỉ coi mình là trên hết, coi thường
lãnh tụ, coi thường tổ chức, theo thuyết âm mưu. Họ là những người vô tình, hay
cố ý tán phát quan điểm sai trái, thù địch hoặc tung tin sai sự thật, suy luận
vô căn cứ. Những quan điểm này tuy không có sức công phá mạnh nhưng có thể làm
rối loạn xã hội, mất ổn định về tư tưởng chính trị. Những quan điểm của họ thường
không chặt chẽ, nhiều sơ hở, cộng với những hạn chế về đạo đức, lối sống nên
chúng ta có thể sử dụng các biện pháp tuyên truyền, giáo dục để cảm hóa, thuyết
phục kết hợp các biện pháp quản lý hành chính, kỷ luật và công tác kiểm tra,
giám sát.
Bảo
vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch
là cuộc đấu tranh giai cấp trên lĩnh vực tư tưởng. Đây là cuộc đấu tranh lâu
dài, gian khổ, không thể bằng một vài chiến dịch, cuộc vận động mà có thể thành
công. Để giành thắng lợi, đòi hỏi trước tiên là phải có nhận thức đúng mục
tiêu, đối tượng, từ đó xác định đúng nội dung, phương thức đấu tranh phù hợp.
Điều quan trọng nhất là phải có quyết tâm chính trị và niềm tin vào chiến thắng,
không nôn nóng nhưng cũng không chủ quan, tuyệt đối không để xảy ra “bệnh thành
tích” và “bệnh hình thức” trong quá trình thực hiện./.
Hải
Xồm-H3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét