"Sòng
phẳng với lịch sử không phải kích động hận thù"
Chiến
tranh biên giới phía Bắc là một câu chuyện buồn trong lịch sử, một câu chuyện
buồn trong quan hệ Việt Nam - Trung Quốc. Dẫu vậy, nó vẫn là lịch sử.
Và
đã là lịch sử thì phải nhìn nhận nó với sự thật đầy đủ. Sẽ không thể không nhắc
đến ngày 17.2.1979, ngày mà cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc đã nổ ra; ngày
mà hàng ngàn con em chúng ta đã hy sinh để bảo vệ biên cương của Tổ quốc. Nhắc
để dân ta nhớ, biết ơn và tôn vinh những chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh để bảo
vệ biên cương tổ quốc, như chúng ta đã và sẽ vẫn tôn vinh bao nhiêu anh hùng liệt
sĩ trong cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc. Không những dân ta cần hiểu, mà
nhân dân Trung Quốc cũng như nhân dân các nước cũng phải hiểu đúng: đâu là sự
thật, đâu là lẽ phải và coi đó là bài học. Không thể quên lãng nó.
Nhiều
người dân Trung Quốc đã hiểu sai cơ bản về cuộc chiến tranh biên giới đó. Nhưng
tính chính nghĩa của Việt Nam trong cuộc chiến đó là sự thật không thể chối
cãi. Có thể nào nghĩ rằng Việt Nam vừa ra khỏi cuộc chiến tranh vô cùng ác liệt
kéo dài 30 năm, đang tập trung hàn gắn vết thương chiến tranh và đứng trước vô
vàn khó khăn lại có thể khiêu khích Trung Quốc, một nước lớn, một nước XHCN đã ủng
hộ và giúp đỡ mình trong cuộc chiến tranh cứu nước vừa qua? Thực tế là quân dân
Việt Nam khi đó đã phải chống lại một cuộc chiến tranh biên giới to lớn để bảo
vệ biên cương tổ quốc.
Theo
tôi, không chỉ đưa vào sách giáo khoa những sự thật lịch sử về Hoàng Sa, Trường
Sa mà ngay cả cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc cũng cần được nhắc đến đầy đủ.
Con em chúng ta cần biết và có quyền biết lịch sử, biết những gì mà ông cha đã
làm, để tự hào và tiếp nối truyền thống. Tôi muốn nhấn mạnh rằng: ta tôn trọng
lịch sử, sòng phẳng với lịch sử không có nghĩa là chúng ta kích động hận thù.
Chúng ta biết sự thật, để hiểu đâu là lẽ phải và để rút ra bài học cho các mối
quan hệ quốc tế trong bối cảnh phức tạp ngày nay.
Tôi
ủng hộ con đường ngoại giao khôn ngoan, mềm mỏng, tôn trọng các nguyên tắc quốc
tế. Kinh nghiệm trong đấu tranh, né tránh hay im lặng đều không có lợi, vì như
vậy chúng ta không làm rõ được sự thật, phải trái, đúng sai, có khi còn khuyến
khích đối phương, khiến họ cho rằng ta yếu thế và ngày càng lấn tới. Tuy nhiên
không bình tĩnh cân nhắc trong ứng xử cũng sẽ khiến cho tình hình thêm phức tạp,
không có lợi cho sự nghiệp.
Vậy
bài học rút ra từ quá khứ mất mát của chúng ta là gì đây? Việt Nam là một dân tộc
hòa hiếu. Xưa đến nay, ta rất chú trọng xây dựng quan hệ láng giềng tốt với
Trung Quốc dù trong lịch sử hai nước đã có bao lần xung đột. Trong tình hình hiện
nay, chúng ta cần một môi trường hòa bình, ổn định để xây dựng và phát triển đất
nước và cần những bạn bè tốt để hợp tác nên Việt Nam càng coi trọng quan hệ hữu
nghị với Trung Quốc – một nước lớn đang có những bước phát triển thần kỳ.
Nhưng
như bất cứ dân tộc nào, chủ quyền quốc gia đối với Việt Nam là thiêng liêng và
chúng ta sẽ kiên quyết bảo vệ bằng mọi giá, đồng thời chúng ta chủ trương mọi
tranh chấp lãnh thổ được giải quyết bằng phương pháp hòa bình, có sự tôn trọng
lẫn nhau.
Trong
đấu tranh, chúng ta đã làm đúng theo lời dạy của Bác Hồ: “Dĩ bất biến, ứng vạn
biến”, luôn giữ vững lập trường nguyên tắc độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia,
nhưng vẫn linh hoạt, mềm dẻo trong sách lược.
Tôi
tin vào sức mạnh của chính nghĩa, của lẽ phải, tin vào sức mạnh của khối đoàn kết
toàn dân và tin ở sự đồng tình và ủng hộ của nhân dân thế giới. Ta cần hành động
theo tinh thần đó. Nhưng tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng sẽ khó để bảo vệ chủ quyền
nếu đất nước không có nội lực, không có nền tảng vững chắc về kinh tế, chính trị,
an ninh quốc phòng với đoàn kết dân tộc mạnh mẽ. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất
mà chúng ta cần phấn đấu./.
TMN-H4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét