Trong
ít ngày qua tại nhiều diễn đàn lịch sử đã có những bài viết gây tranh cãi đến từ
việc so sánh Quan Vũ với Trần Hưng Đạo. Những người này cho rằng Quan Vũ tài giỏi
hơn Trần Hưng Đạo nên được thờ cúng nhiều hơn, người Việt thờ Quan Vũ nhiều
hơn, coi trọng sức ảnh hưởng của Quan Vũ hơn.
Xin
gửi đôi lời:
Nhiều
người Việt Nam vì mê tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, vốn chỉ
3 phần thực, bảy phần hư; trong đó tác giải luôn ưu ái nhà Thục Hán của Lưu Bị
nên viết có phần ca ngợi một chiều. Quan Vũ theo đó mà được phong là
"Thánh võ" của Trung Quốc, đặt ngang hàng với Khổng Phu Tử (Thánh
văn). Quan Vũ chỉ là một võ tướng, vì kiêu căng tự phụ mà mất mạng ở Mạch
Thành, mất luôn trong địa Kinh Châu năm 219, là nguyên nhân sâu xa khiến Thục
Hán suy yếu và diệt vong vào năm 263. Luận về võ, Quan Vũ không bằng Lã Bố, cầm
quân mưu trí thua xa nhiều vị tướng thời Tam Quốc như Từ Hoảng, Trương Liêu,
Cam Ninh hay chính người anh em kết nghĩa vườn Đào là Trương Phi...
Cái
duy nhất mà Quan Vũ có là tín, nghĩa. Thế nhưng so với Hưng Đạo Vương, bỏ thù
nhà vì tổ quốc và 3 lần chiến thắng quân Nguyên Mông thì cái trung dũng của
Quan Vũ chỉ như đom đóm so với ánh trăng rằm. Đức Thánh Trần là một trong những
anh hùng cổ kim hiếm gặp. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn làm Quốc công tiết chế,
giữ ấn tín để chỉ đạo toàn bộ quân dân nhà Trần ba lần chiến thắng quân Nguyên
Mông, đội quân được coi là thiên hạ vô địch thời kỳ đó vào các năm 1258, 1285,
1288. Vị nguyên soái của hào khí Đông A (chữ Đông và chữ A ghép lại thành chữ
Trần trong Hán tự). Hưng Đạo Vương mỗi khi ra trận thường sử dụng trường kiếm
hoặc trường côn được bịt sắt nhọn một đầu, uy vũ cái thế, bạt sơn lấp biển, khiến
cho giặc Nguyên Mông sợ vỡ mật. Hưng Đạo Vương văn võ toàn tài, bày binh bố trận
khiến quỷ khóc thần sầu, là tác giả của hai bộ binh thư kinh điển là Vạn Kiếp
Bí truyền tông thư, Binh thư yếu lược. Quan Vũ một đời cầm quân đa số là thất
trận, binh bại như núi đổ, ít học nên chỉ hữu dũng vô mưu.
Luận
về trung nghĩa và tầm nhìn thì rõ ràng là Quan Vũ lại càng kém xa Đức Thánh Trần.
Quan Vũ theo Lưu Bị nhưng ông ta có vết đen trong cuộc đời, khi thất trận ông
ta đã đầu hàng Tào Tháo với lý do là để chăm sóc cho hai bà vợ của Lưu Bị. Sau
đó vì Tào Tháo mà chém Nhan Lương, Văn Sú, giải vây Bạch Mã... được phong là
Hán Thọ Đình Hầu. Điều này trong thời cổ đại là không phù hợp với tư tưởng
trung quân, trung thần không bao giờ thờ hai chủ nhưng Quan Vũ từng thờ Tào
Tháo. Lý do là để bảo vệ hai bà vợ Lưu Bị là không thuyết phục vì thời cổ đại
trọng nam khinh nữ, ngay chính Lưu Bị cũng từng nói "anh em như tay chân,
vợ con như áo quần". Tay chân gắn liền với cơ thể còn áo quần thì không có
bộ này thì dễ dàng thay bộ khác.
An
Sinh Vương Trần Liễu, cha Hưng Đạo Vương có mối thâm thù với Trần Thủ Độ khi Thủ
Độ đem vợ của Trần Liễu gã cho em trai ông là Trần Cảnh (Trần Thái Tông). Trước
khi qua đời, Trần Liễu dặn Hưng Đạo Vương là hãy ghi nhớ mối thù. Thế nhưng khi
Nguyên Mông xâm lược nước ta, Hưng Đạo Vương bỏ thù nhà, lấy giang sơn xã tắc
làm trọng, giữ ấn soái Quốc công Tiết chế để điều động toàn bộ quân dân nhà Trần
để ba lần đánh bại quân Nguyên Mông. Con ông là Trần Quốc Tảng khuyên ông nên học
Triệu Khuông Dẫn nhà Tống, là cuộc "binh biến Trần Kiều" để đoạt
ngôi, ông định giết Quốc Tảng và dặn dò, khi ông qua đời thì đậy nắp quan tài rồi
mới cho Quốc Tảng vào viếng. Trần Hưng Đạo cũng chủ động làm hoà với Trần Quang
Khải, tắm cho người em họ để thu phục lòng người, tạo sự đoàn kết vì mục tiêu
diệt quân xâm lược. Làm được như Hưng Đạo Vương thì chỉ thánh nhân mới có khả
năng, tầm nhìn vĩ đại như thế.
Quan
Vũ kiêu ngạo một đời, không xem ai ra gì ngoài Lưu Bị và Trương Phi. Tàn nhẫn với
tướng sĩ dẫn đến việc My Phương, Phó Sĩ Nhân đầu hàng Đông Ngô. Cái kết là bị bắt
sống ở Mạch Thành, bị Tôn Quyền trảm thủ. So với một số bộ tướng của Hưng Đạo
Vương như Yết Kiêu, Dã Tượng...Quan Vũ chưa sánh kịp, đừng mang ông ta ra để so
sánh với Đức Thánh Trần. Cái mà Hưng Đạo Vương thua Quan Vũ chính là khả năng
tuyên truyền của hậu thế, Quan Vũ lên phim ảnh, sách báo nhiều và được hoành
tráng hoá phục vụ ý đồ tuyên truyền cho tư tưởng trung quân, trung thành. Việt
Nam nợ tiền nhân nói chung và Đức Thánh Trần nói riêng những tác phẩm, phim ảnh
vag cách giáo dục lịch sử. Lĩnh vực này thì ta nên học Trung Quốc. Đừng mang Quân
Vũ so sánh với Đức Thánh Trần. Đơn giản Quan Vũ chỉ là con đom đóm so với ánh
trăng rằm Hưng Đạo Vương./.
PVP-H4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét