Các đồng chí ở gần Bác đều
cho biết Bác rất tiết kiệm. Có đôi tất rách đã vá đi, vá lại mấy lần Bác cũng
không dùng tất mới. Bác nói:
- Cái gì còn dùng được nên
dùng. Bỏ đi không nên...
Khi tất rách chưa kịp vá, anh
em đưa đôi mới để Bác dùng, Bác xoay chỗ rách vào bên trong rồi cười xí xóa:
- Đấy, có trông thấy rách
nữa đâu...
Có quả chuối hơi nẫu, anh
cán bộ chê không ăn, Bác lấy dao gọt phần nẫu đi, bóc ăn ngon lành, rồi nói:
- Ở chiến khu có được quả
chuối này cũng đã quý...
Câu nói và việc làm của
Bác làm đồng chí cán bộ hối hận mãi.
Qua một câu
chuyện rất nhỏ, rất đời thường của Bác Hồ, chúng ta thêm hiểu về nhân cách vĩ
đại. Người luôn tiết kiệm, dù chỉ một đồng, một quả chuối, một chiếc tất. Người
luôn đau đáu một suy nghĩ: Đất nước ta còn nghèo, dân ta còn khổ, tiết kiệm
được một đồng làm giúp làm lợi cho nhân dân một đồng.
Thế đấy, long Bác
vạy cứ thương ta.
Thương cuộc đời
chung, thương cỏ hoa!
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét