Tục ngữ Việt có
câu “Con hơn cha là nhà có phúc”. Đó không chỉ là mong muốn, khát vọng nhân văn
của thế hệ trước đối với thế hệ sau mà còn phần nào
nói lên tình cảm, niềm tin của ông cha gửi gắm vào sự nỗ lực phấn đấu trưởng
thành, tiến bộ của con cháu. Trên thực tế, dù ước vọng “nhà có
phúc” là chính đáng, nhưng vẫn có một số cán bộ, đảng viên hoặc là thiếu phương
pháp giáo dục, rèn luyện, quản lý con một cách đúng mực, hoặc là nuông chiều,
nâng đỡ con một cách vội vàng, thái quá khiến con cái họ sớm ảo tưởng về mình
rồi thui chột, sa ngã.
Với những nhân
sự đủ tài đức, tiêu chuẩn và trải qua quá trình rèn luyện, công tác, trưởng
thành từ cơ sở mà được bổ nhiệm, mọi người dân đều cảm thấy yên lòng và tỏ ý
khẩu phục, tâm phục đối với quyết định bổ nhiệm nhân sự này. Còn với những nhân
sự được bổ nhiệm dù trẻ tuổi, có bằng cấp cao, song chưa trải qua rèn luyện,
thử thách nhiều trong thực tiễn, chưa chứng tỏ được năng lực nổi trội so với
người khác và chưa có nhiều cống hiến cho tổ chức, cơ quan, đơn vị, địa phương
thì dư luận thường đặt câu hỏi đầy nỗi niềm: “Đồng chí này là con đồng chí
nào?”. Một thời gian sau, chính những nhân sự được “bổ nhiệm thần tốc” đó không
những chưa chứng minh được trình độ cao, khả năng triển vọng của mình, lại còn
vi phạm nguyên tắc lãnh đạo, vi phạm những điều đảng viên không được làm, thậm
chí vi phạm đạo đức, lối sống thì dư luận thêm một lần bày tỏ sự phiền lòng, ta
thán một cách chua chát: “Hạt giống đỏ” chưa nảy mầm đã thành “hạt giống lép!”.
Công bằng mà
nói, không hẳn con em quan chức nào tiếp bước sự nghiệp công danh, con đường
chính trị của cha anh mình cũng đều thua kém thế hệ đi trước, mà ngược lại,
không ít “hậu duệ” đã góp phần làm vẻ vang thêm truyền thống “danh gia vọng
tộc” và vị thế “trâm anh thế phiệt” của mình. Vì những người này đều có đặc
điểm chung là được tiếp thu, hấp thụ những giá trị tích cực, nổi trội từ truyền
thống gia đình, dòng họ; được giáo dục, rèn luyện đến nơi đến chốn và bản thân
họ cũng luôn có ý thức tu dưỡng, dấn thân, cống hiến hết mình cho tập thể, cộng
đồng, xã hội và đất nước. Tuy nhiên, còn một bộ phận quan chức thời nay vẫn để
tâm lý, quan niệm “cha truyền con nối” từ chế độ quan lại chuyên chế phong kiến
ăn sâu vào nếp nghĩ, hành xử của mình. Từ đó, họ tìm mọi cách để cho "cậu
ấm, cô chiêu" mình được có cơ hội tiếp cận, làm chủ, sở hữu quyền lực
chính trị, quyền lực nhà nước càng sớm càng tốt. Thậm chí có người sẵn sàng “hy
sinh đời bố, củng cố đời con”, ra vẻ “tự nguyện” rời nhiệm sở trước một hai năm
nhưng không phải để dành cơ hội cho những người tài cao đức trọng, giàu tinh
thần cống hiến mà lại mở đường ưu tiên cho “hậu duệ” của mình.
Nếu các quan
chức không nghiêm khắc dạy bảo con từ bé, lại còn nâng đỡ con thái quá, nóng
vội trong việc sắp đặt chức vụ, trao truyền quyền lực cho con không phù hợp,
tương xứng với khả năng, thực lực, uy tín, kinh nghiệm từng trải của con thì vô
hình trung sẽ làm con tự ảo tưởng về mình, từ đó tự phụ, tự mãn và tự “kết
liễu” sớm sự nghiệp chính trị của chính mình. Nhưng nguy hại hơn, khi những
“hậu duệ” mà “y phục không xứng kỳ đức” nằm trong bộ máy công quyền không chỉ
ngăn cản, làm mất cơ hội phấn đấu, tiến thân của những cán bộ, đảng viên chân
chính mà còn gây mất đoàn kết nội bộ và tác động không thuận đến sự phát triển
lành mạnh của tổ chức, cơ quan, đơn vị, địa phương và đất nước. Đây là bài học
cảnh tỉnh đối với bất cứ cán bộ, đảng viên nào vẫn muốn “chủ nghĩa hậu duệ” can
thiệp sâu vào chốn quan trường và làm biến dạng, tha hóa quyền lực nhà nước, để
rồi không sớm thì muộn, sức mạnh dư luận xã hội và kỷ luật Đảng, pháp luật Nhà
nước sẽ đánh bại, loại bỏ “chủ nghĩa hậu duệ” ra khỏi đời sống chính trị của
đất nước./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét