Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của Đảng (01/2021) đã đề
ra chủ trương tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị,
tinh gọn, hoạt động hiệu lực hiệu quả. Thế nhưng, các thế lực thù địch luôn tập
trung chống phá vào vấn đề Nhà nước – yếu tố trung tâm của hệ thống chính trị ở
Việt Nam. Một số người tự xưng “người nghiên cứu luật học” cho rằng: phải xây
dựng nhà nước Việt Nam theo kiểu “tam quyền phân lập” như các nước phương Tây,
xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước và toàn xã hội. Họ coi đây là
con đường, biện pháp để “dân chủ hóa”, để “phá vỡ độc đoán, chuyên quyền”. Đây
là những luận điệu sai trái, nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng với Nhà
nước, xóa bỏ chế độ XHCN ở nước ta.
Nghiên cứu lịch sử về nhà nước pháp quyền, chúng ta thấy rằng tư
tưởng phân quyền có từ thời cổ đại ở phương Tây, với nội dung chính là: Trong
bất kỳ nhà nước nào cũng cần phải có những yếu tố bắt buộc: cơ quan làm ra luật
có trách nhiệm trông coi việc nước, các cơ quan thực thi pháp luật và các tòa
án. Đây là nội dung có ý nghĩa tích cực, để chống lại sự chuyên quyền của các
lãnh chúa, nhà vua trong chế độ phong kiến. Tuy nhiên, những người theo thuyết
này họ không nhận thấy tính chất thống nhất, hữu cơ của quyền lực nhà nước; lập
pháp nằm trong mối quan hệ với hành pháp và tư pháp; hành pháp và tư pháp xác
định vị trí của mình cũng như vậy. Quyền lực nhà nước vốn dĩ là một chỉnh thể,
bao gồm các bộ phận cấu thành quan hệ hữu cơ với nhau và với toàn bộ quyền lực
nhà nước, không thể phân tách độc lập và yêu cầu các quyền chế ước, kiểm soát
“tuyệt đối” lẫn nhau được.
Trên thực tiễn, quyền lực nhà nước tư sản dù có cố tổ chức theo
tam quyền phân lập, nhưng thực chất vẫn là thống nhất, không tách rời. Một số
người ca ngợi Hoa Kỳ là một “mẫu hình”, “thể hiện thành công nhất” về “tam
quyền phân lập”. Nhưng trong thực tiễn nền chính trị Hoa Kỳ, phân quyền chỉ có
trong văn bản Hiến pháp mà thôi; dù có phân quyền thế nào chăng nữa, thì lập pháp
và hành pháp vẫn gắn bó với nhau. Theo Hiến pháp Hoa Kỳ: Quyền hành pháp sẽ
được trao cho Tổng thống . Nhưng Tổng thống thường là đại diện của đảng chiếm
đa số trong Hạ viện, thì lập pháp và hành pháp đều trong tay một đảng, lúc này
phân quyền đã bị biến dạng. Tổng thống có thể hướng Quốc hội về những chính
sách theo ý chí của mình. Cơ chế “kìm hãm” và “đối trọng” được áp dụng từ học
thuyết phân quyền với thực tiễn chính trị Hoa Kỳ không thể tránh khỏi sự mâu
thuẫn giữa lập pháp và hành pháp. Nhưng do hai nhánh này luôn thống nhất ở
khuynh hướng phát triển chung là phục vụ trước tiên cho lợi ích giai cấp tư sản
cầm quyền, nên những mâu thuẫn tất yếu cũng được dàn xếp, cùng bắt tay nhau để
đàn áp, bóc lột giai cấp lao động Mỹ. Như vậy, hô hào “tam quyền phân lập”
chẳng qua chỉ là thứ bánh vẽ, giả hiệu, là thủ đoạn chính trị của giai cấp tư
sản nhằm che đậy bản chất bóc lột, chuyên quyền.
Kế thừa những tinh hoa, giá trị về nhà nước pháp quyền trong
lịch sử nhân loại, vận dụng sáng tạo lý luận Mác - Lê nin, tư tưởng Hồ Chí Minh
về nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa vào thực tiễn xây dựng Nhà nước ta,
Hiến pháp năm 2013 khẳng định: “Quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân
công, phối hợp, kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền
lập pháp, hành pháp, tư pháp”. Ở đây, nhìn về mặt hình thức thì có sự phân
quyền nhưng về bản chất, nội dung “phân quyền” thì lại khác hẳn về chất so với
“tam quyền phân lập”. Tất cả quyền lực nhà nước đều có mẫu số chung là Nhân
dân. Quyền lực nhà nước là thống nhất. Đây là sự tiến bộ vượt trội của Hiến
pháp Việt Nam; phản ánh xu thế thời đại, trình độ phát triển cao hơn hẳn của
lập hiến Việt Nam - lập hiến của nhân dân, hiến định quyền lực nhà nước tập
trung ở nền tảng xã hội là liên minh giai cấp công nhân với giai cấp nông dân
và đội ngũ trí thức.
Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do
Đảng Cộng sản lãnh đạo là một đặc trưng của xã hội xã hội chủ nghĩa mà Đảng,
nhân dân ta đang xây dựng. Thực tiễn đã, đang và sẽ chứng minh tính đúng đắn,
phù hợp của nhà nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam. Thực tiễn cũng
sẽ bác bỏ những luận điệu sai trái, phủ nhận nhà nước pháp quyền, hướng nhà
nước ta theo hình thức “tam quyền phân lập” giống phương Tây./.
NNL-H2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét