Sau
khi chế độ xã hội xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, phương Tây đã
“hí hửng” cho rằng, cơ hội “ngàn vàng” đã đến để xóa bỏ các nước xã hội chủ
nghĩa còn lại, sớm thực hiện giấc mộng “bá chủ thế giới”.
Sự
biến đổi mau lẹ của thời cuộc nên phương thức “kinh điển” là dùng vũ khí, bạo lực
vũ trang, gây chiến tranh, đổ quân xâm lược nước khác đã trở nên lỗi thời. Vì vậy,
“diễn biến hòa bình” với các chiêu bài “dân chủ”, “nhân quyền”, “đa nguyên
chính trị”, “đa đảng đối lập”,… được phương Tây coi là những “ngón đòn độc
chiêu”, hấp dẫn, được đưa vào các chương trình nghị sự, trở thành điểm “then chốt”
của chiến lược đối ngoại thời hậu “chiến tranh lạnh” của phương Tây và là
phương thức hữu hiệu nhất để họ áp đặt các giá trị dân chủ, nhân quyền tư sản
“kiểu phương Tây” vào Việt Nam và nhiều nước trên thế giới với những toan tính
phiêu lưu, mạo hiểm: Chuyển hóa các nước vốn đã từng là xã hội chủ nghĩa theo
quỹ đạo của phương Tây, tạo thuận lợi để họ xếp đặt lại trật tự thế giới sau
khi chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ.
Rõ
ràng, phương Tây đang ngộ nhận là họ “đứng trên người khác”, là trung tâm văn
hóa phát triển, đỉnh cao của nền dân chủ, có quyền ban phát cái gọi là “dân chủ,
nhân quyền” cho toàn nhân loại; thực hiện công việc “nhân đạo” là đi “khai hóa
văn minh” cho các dân tộc phương Đông mà theo họ là “lạc hậu”, “kém cỏi”, “chậm
tiến”. Vì thế, họ ra sức tán dương sứ mệnh “cứu vớt loài người”, vạch sẵn các
chương trình “can thiệp sâu vào nội bộ nhiều nước”, phán xét, xếp loại các nước
này về mức độ thực hiện dân chủ, nhân quyền theo “tiêu chuẩn phương Tây” và nếu
quốc gia, dân tộc nào làm trái ý họ, muốn trượt ra ngoài “vòng cương tỏa” của họ,
thì ngay lập tức, bị họ đưa vào danh sách “các nước còn nhiều hạn chế về quyền
tự do, dân chủ”, là đối tượng “cần theo dõi”, “chỉnh đốn” với các thứ bậc cao,
thấp khác nhau.
Thông
qua hoạt động này, phương Tây ngang nhiên không chỉ tự cho mình là trung tâm của
thế giới, “điểm hẹn” mà loài người cần gặp gỡ, vươn tới, rằng chỉ có các nước
phát triển ở phương Tây mới là đại diện chân chính cho nền dân chủ, nhân quyền,
là hình mẫu của sự phát triển kinh tế, văn hóa, khoa học và công nghệ…,mà
các quốc gia, dân tộc khác cần phải làm theo; hơn thế, họ còn trắng trợn can
thiệp thô bạo vào công việc nội bộ của các nước có độc lập, chủ quyền, ép buộc
các nước đang phát triển “quay theo vòng xoáy” thực hiện sự sắp đặt của họ,
ràng buộc các nước này, trong đó có Việt Nam bằng những điều khoản cam kết về
“viện trợ kinh tế”, “giúp đỡ nhân đạo” mà bất đắc dĩ, các nước nghèo phải chấp
nhận, làm theo, v.v …
Phương
Tây không hề “đếm xỉa” đến sự khác biệt giữa các quốc gia, dân tộc, vùng miền,
giữa các nước ở phương Đông và phương Tây cũng như đặc điểm văn hóa, chính trị,
kinh tế, phong tục, tập quán của mỗi quốc gia, dân tộc. Bằng văn hóa và lối sống
phương Tây họ đang phủ lên các quốc gia, dân tộc đang phát triển “làn sóng văn
hóa dân chủ, nhân quyền phương Tây” buộc mọi người phải thừa nhận rằng, chỉ có
văn hóa dân chủ, nhân quyền phương Tây mới là hình mẫu chuẩn mực nhất mà nhân
loại cần đạt tới, Việt Nam và các nước đang phát triển cần phải đi theo và làm
theo. Họ đã và đang tung ra luận thuyết cực kỳ nguy hiểm “dân chủ không biên giới”,
“nhân quyền cao hơn chủ quyền” và coi đó là chuẩn mực để thực hiện “chủ nghĩa
can thiệp mới”. Côxôvô, Irắc, Ápganixtan, Lybi, Xiri là kết quả của những cuộc
thử nghiệm mà phương Tây sắm vai “vừa ăn cướp vừa la làng”, “vừa là tội phạm vừa
là thánh nhân”.
Tuy
nhiên, điều mà họ hứa hão là đem đến cho các nước này nền dân chủ, quyền con
người, tự do, độc lập thì sau nhiều năm can thiệp chẳng thấy đâu, chỉ thấy ở
các quốc gia đó, máu đổ thêm nhiều, những vụ đánh bom liều chết, khủng bố với
hàng chục ngàn dân thường vô tội bị thiệt mạng; ở đó chẳng có một ngày yên ả,
đã và đang thấm đầy máu và nước mắt, nạn đói, bệnh tật, thất học tràn lan, phụ
nữ và trẻ em khổ ải đến cùng cực… Thời gian vừa qua, chúng ta hãy nhìn vào từng
dòng người di cư đói khát đang vượt biển Địa Trung Hải để đến châu Âu với hy vọng
mong manh tìm kiếm cuộc sống an lành, lánh nạn chiến tranh, loạn lạc. Vì sao họ
phải rời bỏ nhà bỏ cửa, rời bỏ quê hương, đất nước, chấp nhận cuộc sống tỵ nạn,
lưu vong ở châu Âu? Phải chăng kẻ đi phân phát dân chủ, nhân quyền lại chính là
kẻ đang cướp đi quyền làm chủ, quyền sống làm người của những thường dân vô tội?
Giày xéo lên độc lập, chủ quyền của các quốc gia có chủ quyền vậy mà họ cho là
đi thực hiện sứ mệnh “khai hóa, giáo hoá”? Nếu không có cái chết thảm thương của
cậu bé ba tuổi nằm trên bãi biển nọ mà một nhà báo tìm thấy, tung ảnh lên mạng
internet, liệu những người “đội mũ đỏ” ở phương Tây có ngồi vào bàn tính chuyện
chấp nhận giải cứu dòng người tỵ nạn ấy không, hay họ vẫn “kiên trì” xây dựng
tường cao, hào sâu để ngăn cản dòng người tỵ nạn đi vào nước họ?
HDH-H2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét