Công
nghiệp hóa có lịch sử phát triển khoảng 300 năm nay, bắt đầu từ nước Anh vào
giữa thế kỷ XVIII, tiếp theo là Pháp vào đầu thế kỷ XIX. Làn sóng công nghiệp
thứ hai bắt đầu ở Đức và Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ XIX, tiếp theo là Nhật Bản vào
thập niên 70 thế kỷ XIX, Nga và nhiều nước châu Âu khác vào cuối thế kỷ XIX, đầu
thế kỷ XX... Trong quá trình công nghiệp hóa ở các quốc gia dân tộc đã xuất
hiện nhiều quan điểm khác nhau về công nghiệp hóa. Tổ chức Phát triển công
nghiệp của Liên Hợp Quốc (UNIDO) đã tổng kết hiện có 128 khái niệm về công
nghiệp hóa. Ở Việt Nam cũng có nhiều cuộc hội thảo và một số công trình khoa
học bàn đến khái niệm này, song tựu trung có một số quan điểm chính sau:
Từ
điển Bách khoa toàn thư Pháp quan niệm: Công nghiệp hóa là đưa đặc tính công nghiệp
cho một hoạt động, trang bị cho một vùng, một nước các loại nhà máy, các loại
công nghiệp.
Tổ
chức Phát triển công nghiệp của Liên Hợp Quốc (UNIDO) đưa ra định nghĩa: Công
nghiệp hóa là một quá trình phát triển kinh tế, trong đó một bộ phận nguồn lực
quốc gia ngày càng lớn để xây dựng cơ cấu kinh tế đa ngành với công nghệ hiện
đại để chế tạo tư liệu sản xuất và tư liệu tiêu dùng có khả năng bảo đảm cho
nền kinh tế phát triển với nhịp độ cao và bảo đảm đạt tới tiến bộ kinh tế, tiến
bộ xã hội.
Các
nước xã hội chủ nghĩa trước đây, đều sử dụng khái niệm công nghiệp hóa
trong giáo trình Kinh tế chính trị của Liên Xô: “Công nghiệp hóa là quá
trình xây dựng nền đại công nghiệp cơ khí, có khả năng cải tạo cả nông nghiệp.
Đó là sự phát triển công nghiệp nặng với ngành trung tâm là chế tạo máy”.
Ở
Việt Nam trước Hội nghị đại biểu Đảng toàn quốc giữa nhiệm kỳ khóa VII (1994)
có quan điểm cho rằng trong bối cảnh tình hình mới của thế giới sau chiến tranh
lạnh, vị trí của Việt Nam trong sự hợp tác kinh tế toàn cầu và khu vực cho
phép chúng ta đi ngay vào hiện đại hóa và do vậy không nên bàn lại khái niệm
công nghiệp hóa.
Đây là quan điểm nôn nóng, muốn đốt cháy giai
đoạn, phủ nhận quy luật phát triển tuần tự của lực lượng sản xuất. Thực ra
quan điểm này còn mang tính phiến diện ở chỗ nhiều lĩnh vực mà hiện đại hóa
bao quát hoàn toàn không mang bản tính công nghiệp như công nghệ trí tuệ, công
nghệ sinh học, giáo dục - đào tạo... cần phải đấu tranh phê phán.
Trong
các hội thảo chuẩn bị văn kiện cho cho Hội nghị giữa nhiệm kỳ (khoá VII), Hội
nghị Trung ương 7 (khoá VII -1994) và Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ VIII
của Đảng, Đảng ta đã nhận định: Ngày nay với sự phát triển mạnh mẽ của cách mạng
khoa học - công nghệ, sự phân công và hợp tác kinh tế quốc tế, chúng ta không
thể công nghiệp hóa đất nước theo lối cũ, làm xong công nghiệp hóa mới đi vào
hiện đại hóa. Mặc dù công nghiệp hóa và hiện đại hóa là hai quá trình, hai
khái niệm khác nhau, song trong điều kiện hiện nay sự xâm nhập, đan kết của
công nghiệp hóa với hiện đại hóa là không thể tránh khỏi và đó cũng là cơ
hội để Việt Nam bứt lên kịp các nước tiên tiến trên thế giới, xây dựng thành
công chủ nghĩa xã hội. Tiến hành đồng thời công nghiệp hóa và hiện đại hóa
cũng là thực hiện tính quy luật của sự phát triển tuần tự và nhảy vọt của lực
lượng sản xuất. Do vậy, cần phải gắn kết công nghiệp hóa và hiện đại hóa
trong một khái niệm chung “công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước”.
Theo
cách hiểu chung nhất, công nghiệp hóa là quá trình chuyển một nước có nền
kinh tế lạc hậu, nông nghiệp là chủ yếu thành một nước có nền kinh tế công
nghiệp.
Ngày
nay các nước có lợi thế đi sau có thể rút ngắn thời gian tiến hành công nghiệp
hóa bằng cách gắn công nghiệp hóa với hiện đại hóa.
Vậy
hiện đại hóa là gì?
Hiện
đại hóa là, quá trình áp dụng những phát minh, thành tựu mới nhất của khoa học,
kỹ thuật - công nghệ vào nền kinh tế.
Trên
cơ sở kế thừa có chọn lọc và phát triển những tri thức văn minh nhân loại về công
nghiệp hóa đồng thời vận dụng, phát triển sáng tạo vào thực tiễn đất nước (điều
kiện cụ thể của Việt Nam), Đảng ta đã đưa ra quan niệm về công nghiệp hóa, hiện
đại hóa.
Nghị
quyết Hội nghị TW 7 khóa VII đã đưa ra khái niệm về công nghiệp hóa, hiện
đại hóa đất nước: Công nghiệp hóa, hiện đại hóa là quá trình chuyển đổi
căn bản, toàn diện các hoạt động sản xuất, kinh doanh, dịch vụ và quản lý
kinh tế - xã hội từ lao động sản xuất thủ công là chính sang sử dụng một
cách phổ biến lao động cùng với công nghệ, phương tiện và phương pháp tiên tiến
hiện đại dựa trên sự phát triển của công nghiệp và tiến bộ khoa học công nghệ
tạo ra năng suất lao động xã hội cao.
Như
vậy, thực chất công nghiệp hóa, hiện đại hóa ở nước ta là tiến hành cách
mạng khoa học công nghệ trong toàn bộ nền kinh tế quốc dân nhằm tạo ra cơ
sở vật chất kỹ thuật cho chủ nghĩa xã hội./.
HDH-H2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét