Ngay từ năm 1925 trong tác phẩm “Đường Cách mệnh” (xuất bản 1927) Hồ Chí Minh chỉ rõ: “cách mạng trước hết phải có Đảng cách mạng”. Sự khẳng định này của Chủ tịch Hồ Chí Minh, trước hết, được dựa trên cơ sở lý luận của chủ nghĩa Mác-Lênin.
Đầu thế kỷ XX, Việt Nam đứng trước
cuộc khủng hoảng nghiêm trọng về đường lối. Tất cả các phong trào cứu nước theo
các khuynh hướng, ý thức hệ khác nhau trước khi có Đảng Cộng sản ra đời đều
thất bại, bị dìm trong bể máu. Thực tiễn này của đất nước đã thôi thúc người
thanh niên yêu nước Nguyễn Tất Thành ra đi tìm đường cứu nước, cứu dân. Người
đi sang các nước, nhất là các nước đế quốc để nghiên cứu, xem xét tìm con đường
cứu đồng bào ta thoát khỏi cảnh bị đoạ đày đau khổ. Qua thực tiễn lăn lộn với
phong trào đấu tranh của giai cấp công nhân và nhân dân lao động trên thế giới,
Người đã gặp và tiếp thu chủ nghĩa Mác-Lênin, tìm thấy ở học thuyết Mác-Lênin
con đường giải phóng dân tộc, đưa đất nước đến với độc lập tự do, ấm no, hạnh
phúc. Từ đây, tư tưởng về sự cần thiết phải thành lập chính đảng cách mạng của
giai cấp công nhân ở nước ta dần được hình thành. Tư tưởng này được tiếp thêm
cơ sở thực tiễn của thắng lợi cách mạng tháng Mười Nga 1917 dưới sự lãnh đạo
của Đảng Cộng sản Bôn Sê vích Nga thành công rực rỡ. Từ chỗ tìm ra con đường
cứu nước đúng đắn cho dân tộc, Hồ Chí Minh đã tích cực chuẩn bị điều kiện cần
thiết cho việc ra đời của Đảng Cộng sản Việt Nam. Tại các lớp huấn luyện cán bộ
ở Quảng Châu, Hồ Chí Minh đặt vấn đề “cách mệnh trước hết phải có cái gì ?”.
Người khẳng định: “Trước hết phải có đảng cách mệnh, để trong thì vận động và
tổ chức dân chúng, ngoài thì liên lạc với dân tộc bị áp bức và vô sản giai cấp
mọi nơi. Đảng có vững cách mệnh mới thành công, cũng như người cầm lái có vững
thuyền mới chạy”.[1]
Cách mạng là một quá trình đấu
tranh gay go, quyết liệt, lâu dài, “Đời này làm chưa xong đời sau nối tiếp nhau
làm thì phải xong”. Sự nghiệp đấu tranh
lâu dài gian khổ đó không tránh khỏi phải hy sinh, mất mát nên cần đến Đảng
lãnh đạo, để chớp thời cơ mà đề ra đường lối thực hiện, đưa lại thắng lợi cho
cách mạng. Nhân dân cần đến Đảng để chỉ đường vạch lối cho dân, chỉ bảo cách
hành động. Chỉ có Đảng- Đảng cách mạng - mới bảo đảm tính triệt để của cách
mạng, mới đưa sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, giải phóng con
người đến thắng lợi cuối cùng. Cách mạng trước hết là sự nghiệp của mỗi dân
tộc, muốn giành thắng lợi phải dựa vào sức mình là chính, song phải biết tranh
thủ sức mạnh quốc tế, sức mạnh của thời đại để đưa cách mạng tiến lên.
Từ những lý do trên ta thấy, Đảng
Cộng sản Việt Nam ra đời và tồn tại là một tất yếu lịch sử là vì tổ quốc, dân
tộc có nhu cầu, vì Đảng đáp ứng được yêu cầu tất yếu của sự phát triển của cả
dân tộc, vì nhân dân cần một Đảng tiên phong dẫn đường. Để Đảng thực hiện được
vị trí vai trò của mình, Chủ tịch Hồ Chí Minh còn nhấn mạnh: “Đảng có vững cách
mệnh mới thành công, cũng như người cầm lái có vững thuyền mới chạy”[2]. Theo đó, Đảng phải là
Đảng kiểu mới của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của cả dân tộc.
Đó là Đảng cách mạng mang bản chất giai cấp công nhân, đấu tranh vì sự nghiệp
giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, vì độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã
hội, chủ nghĩa cộng sản. Đảng phải luôn tuân thủ những nguyên tắc của một đảng
kiểu mới: Đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho
hành động; lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản, lấy tự phê bình
và phê bình làm quy luật phát triển; Đảng phải có kỷ luật sắt và kỷ luật tự
giác; đảng viên phải tuân theo tôn chỉ mục đích của Đảng và hoạt động trong tổ
chức cơ sở của Đảng... Đảng là “người cầm lái”, vị trí vai trò của Đảng là
người lãnh đạo. Muốn vậy Đảng phải tiên phong về mọi mặt, cả chính trị, tư
tưởng, tổ chức...cán bộ, đảng viên của Đảng phải gương mẫu về đạo đức lối
sống...
Thực tiễn cách mạng Việt Nam đã
chứng minh tư tưởng của Hồ Chí Minh về cách mạng “trước hết phải có Đảng cách
mạng”, là hoàn toàn đúng đắn. Ngày 3-2 - 1930 Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời là
một bước ngoặt vĩ đại trong lịch sử nước ta. Nó chấm dứt thời kỳ cách mạng Việt
Nam ở trong tình trạng “đen tối như không có đường ra”, chấm dứt thời kỳ bế
tắc, khủng hoảng về đường lối cứu nước suốt hơn hai phần ba thế kỷ từ khi thực
dân Pháp xâm lược. Trong suốt chiều dài lịch sử 90 năm qua, Đảng Cộng sản Việt
Nam luôn xứng đáng là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt nam. Nhân dân
Việt Nam trước sau như một vẫn thừa nhận sự lãnh đạo của Đảng. Trong bối cảnh
phức tạp của tình hình thế giới, Đảng ta vẫn kiên định với nền tảng tư tưởng
của Đảng là chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, với mục tiêu con đường
đã chọn (vì nó mà Đảng ra đời và tồn tại), không xa rời những nguyên lý, nguyên
tắc xây dựng Đảng của giai cấp công nhân, kiên quyết không từ bỏ vai trò lãnh
đạo duy nhất và toàn diện đối với xã hội- Đó chính là vì Đảng ta đã quán triệt
sâu sắc tư tưởng “cách mạng trước hết phải có Đảng cách mạng” của Hồ Chí Minh.
Nhờ đó mà chúng ta luôn giữ vững được vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng, công
cuộc đổi mới do Đảng khởi xướng và lãnh đạo thu được nhiều thắng lợi to lớn.
Suốt cuộc đời, Hồ Chí Minh đã dành
tâm sức rèn luyện Đảng ta, đã để lại cho các thế hệ đảng viên của Đảng ta di
sản tư tưởng lớn lao, có ý nghĩa soi đường, chỉ lối vô cùng quan trọng. Không
những để lại di sản tư tưởng mà Người còn để lại một tấm gương không chút bụi
mờ của mình hành động vì Đảng, vì Dân, vì sự tiến bộ của nhân loại. Hồ Chí Minh
là một người cộng sản đã sống một cuộc sống hiến dâng - đó là hiến dâng cho sự
nghiệp giải phóng con người; đã sáng lập, lãnh đạo và rèn luyện một tổ chức
tiên phong cho sự nghiệp đó là Đảng Cộng sản Việt Nam - một Đảng thường xuyên
tự chỉnh đốn và đổi mới để luôn trong sạch, vững mạnh.
NVN-H1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét