Cách nay hơn nửa thế kỷ, ngày 5/9/1950 tại chiến khu
Việt Bắc diễn ra một phiên tòa đặc biệt gây chấn động dư luận xã hội lúc bấy giờ.
Đó là vụ án Trần Dụ Châu, nguyên Giám đốc Nha Quân nhu.
Có thể nói đây là vụ án tham nhũng điển hình xảy ra
trong bối cảnh Đảng, Nhà nước, quân và dân ta còn gặp muôn trùng khó khăn, ăn
đói, mặc rét nhằm đẩy mạnh công cuộc kháng chiến chống Thực dân Pháp thì việc
đưa vụ án này ra xét xử công khai trước công đường không chỉ vạch trần các hành
vi tham nhũng, sa đọa của kẻ phạm tội mà còn là lời cảnh tỉnh cho những kẻ coi
thường pháp luật, tham ô trộm cắp… tài sản Nhà nước, sống sa đọa đang nhởn nhơ ở
ngoài xã hội. Kết thúc phiên tòa, hai bị cáo trong vụ án này là Trần Dụ Châu và
Lê Sỹ Cửu bị tuyên phạt với mức án cao nhất - tử hình.
Là người tháo vát, năng động, có đầu óc kinh doanh,
Châu được vào làm ở Cục Quân Nhu. Sau một thời gian làm tốt việc cung cấp lương
thực, trang bị cho bộ đội, Châu được phong tặng quân hàm Đại tá, làm giám đốc
Nha Quân Nhu. Lúc đó, Cục Quân Nhu chỉ phụ trách việc quản lý, quản trị, còn
Nha Quân Nhu mới có nhiệm vụ trực tiếp sản xuất quân trang, quân dụng. Có địa vị
cao, quyền hành rộng, nắm trong tay hàng trăm triệu đồng, cơ chế kiểm tra, kiểm
soát lại lỏng lẻo, không biết tự kiềm chế, Châu đi dần vào con đường sa ngã.
Châu lấy cắp của công quỹ một số tiền lớn : 57.959 đồng
Việt Nam, 149 đôla Mỹ, các tài sản khác trị giá 143.900 đồng Việt Nam.
Giá gạo ở Thái Nguyên - Bắc Cạn năm 1950 là 50 đồng/một kg,
còn chiến sĩ ta mỗi ngày chỉ được cấp vài lạng gạo và hơn 10 đồng tiền thức ăn.
Ngoài ra, Châu còn nhận hối lộ khá nhiều tiền, chuyên quyền, độc đoán, sống sa
đoạ, đồi truỵ. Uỷ ban Tiếp liệu Thu - Đông 49, các kho số 1, 4, 10 thường xuyên
nộp cho Châu tiền tiêu, rượu, đồ hộp, hải sản khô, thuốc lá, quần áo, chăn
len... Tuyển người, thải người theo sở thích cá nhân, vung tiền bao gái; có lần
dùng ôtô công đưa gái đi chơi ở Bắc Cạn. Châu dan díu với một nữ nhân viên xinh
đẹp, bổ nhiệm làm “bí thư văn phòng” của Nha, làm việc cùng buồng, ăn ở cùng
nhà với Châu. Các cán bộ điều tra có trong tay cuốn nhật ký của nữ “bí thư văn
phòng” cùng gần 100 kiểu ảnh lãng mạn chụp với Châu. Giữa lúc nữ bí thư đi dự lớp
huấn luyện thì Châu đưa từ Phú Thọ về cơ quan một cô gái giới thiệu là em nuôi,
suốt ngày ở trong buồng riêng của Châu. Nữ bí thư từ lớp học về bất chợt bắt gặp
và đã xảy ra một cuộc đánh ghen ầm ĩ.
Tiếng tăm ăn chơi của Châu nổi như cồn ở Hanh Cù, Phú
Thọ, một thị trấn sầm uất, tối đến cả đường phố dài rực sáng ánh đèn
măng sông, với nhiều hiệu ăn sang trọng và cửa hàng đầy ắp hàng tiêu dùng nước
ngoài. Mỗi lần về công tác ở Liên khu 10, gồm các tỉnh Phú Thọ, Tuyên Quang...,
Châu đều đưa bạn bè đến chè chén ở đây, nhất là ở nhà hàng Ba Đình. Cũng tại thị
trấn này, Châu tổ chức đám cưới cho Bùi Minh Trân, Trưởng ban Mậu dịch của Quân
giới liên khu Việt Bắc, tiêu tốn hàng vạn đồng. Báo Cứu Quốc đã có bài phê bình
kịch liệt đám cưới này mà nhân dân Phú Thọ thì nói rằng “đã làm váng đục cả một
khúc sông Thao”. Chính từ thị trấn Hanh Cù, đã bắt đầu có những bức thư tố cáo
Trần Dụ Châu gửi đến các cơ quan có liên quan.
Trần Dụ Châu, nguyên Giám đốc Nha Quân nhu can tội ăn
cắp công quỹ làm nhiều điều bỉ ổi đã bị đưa ra trước Tòa án binh tối cao. Ngay
ngày hôm sau, tên phản bội quyền lợi nhân dân ấy đã bị bắn để đền tội của y.
Trong tình thế kháng chiến và trong giai đoạn quyết liệt
hiện nay, vụ án Trần Dụ Châu có một ý nghĩa lớn lao. Nó làm toàn thể nhân dân bằng
lòng và thêm tin tưởng ở chính quyền và đoàn thể nhân dân. Nhân dân đã thấy rõ:
Chính quyền và đoàn thể không bao giờ dung túng một cán bộ nào làm bậy, dù cán
bộ cao cấp đến đâu đi nữa. Vụ án này còn làm vui lòng tất cả những cán bộ Quân
nhu ngay thẳng, chí công vô tư, đã không để Trần Dụ Châu lôi cuốn.
Nó đã cho chính quyền và đoàn thể ta nhiều kinh nghiệm
trong việc dùng cán bộ, giáo dục và kiểm soát cán bộ.
Có người e ngại: Chúng ta mở toang vụ án này, công
khai vạch rõ nhưng tội lỗi nhơ bẩn của Trần Dụ Châu và bè lũ có thể làm một số
dân chúng chê trách, hay kẻ địch bám vào đấy để nói xấu chính quyền, đoàn thể
ta. Không! Chúng ta không sợ phê bình và tự phê bình những khuyết điểm của ta.
Chúng ta khác bọn phản động và hơn hẳn chúng ở chỗ đó. Đấy là một sự khuyến
khích nhân dân thẳng thắn, phê bình những sai lầm của cán bộ, của Chính quyền,
đoàn thể vì họ đã hiểu chính quyền, đoàn thể ta là chính quyền, đoàn thể của họ
và họ nhất định không tha thứ những kẻ nào đi ngược quyền lợi của họ.
Cái chết nhục nhã của Trần Dụ Châu còn là một lời cảnh
cáo những kẻ lén lút đang tính chuyện đục khoét công quỹ của Chính phủ, trục lợi
của nhân dân. Tất cả những bọn ấy hãy coi chừng dư luận sắc bén của quần chúng
và luật pháp nghiêm khắc của Nhà nước nhân dân!
Chúng ta phải thẳng tay vạch mặt và trừng trị những bọn
ấy, những kẻ tham ô, hoang phí, những kẻ mưu sống phè phỡn trên mồ hôi nước mắt
người khác, để tiến tới xây dựng một nền tảng chính quyền nhân dân thật vững
vàng.
Đây không phải là việc riêng của Chính phủ, của đoàn
thể mà đấy là bổn phận của tầng lớp đông đảo quần chúng nhân dân chúng ta.
=Tia chớp=
0 nhận xét:
Đăng nhận xét