Trong
9 năm từ 1964 - 1973, Lào phải chịu khoảng 270 triệu quả bom. Tính đến năm
1975, gần một nửa dân số của quốc gia này thương vong vì bom đạn. Cụ thể, có tới
1/10 số dân thường thiệt mạng vì bom đạn (200 ngàn người), số người bị thương
chiếm trên 1/3 dân số (750.000 người)... Tỷ lệ bị thương và thiệt mạng vì bom đạn
của Lào lớn hơn bất cứ quốc gia nào tồn tại trên thế giới thời bấy giờ… Tờ Nhân
Đạo của Pháp từng bình luận về Lào vào những năm đầu thập niên 70: “Đó là một
quốc gia được xem như đã chết”. Đến nay, còn khoảng 80 triệu quả bom chưa nổ ở
quốc gia này và phải mất hàng trăm năm để xử lý hết.
Sở
dĩ mà Lào bị ném bom nhiều đến như vậy là vì quân địch muốn chặn đường tiếp tế,
vận chuyển Nam tiến của các đoàn quân Nam tiến thông qua Đường mòn Hồ Chí Minh
và Sepon. Bên cạnh đó là việc hỗ trợ bù nhìn Chính phủ Hoàng gia Lào đàn áp cuộc
kháng chiến của nhân dân Lào.
Trong
kháng chiến chống Pháp, quân dân Lào đã kề vai sát cánh cùng chúng ta trong các
trận đánh ở biên giới phía Bắc và miền Trung. Năm 1954, trong khi Chiến dịch Điện
Biên Phủ đang diễn ra, các bộ tộc Lào tiến hành phá rối quân Pháp để lực lượng
Pháp phân tâm, không hỗ trợ kịp thời cho đại quân tại Điện Biên Phủ… Sau đó,
chiến binh Pathet Lào của đất nước triệu voi đã chiến đấu kề vai sát cánh với bộ
đội Việt Nam trong cuộc chiến tranh thống nhất đất nước. Như trong Chiến dịch
đường 9 - Nam Lào 1971, Chiến dịch Cánh đồng Chum - Xiêng Khoảng 1972 và hàng
chục trận đánh lớn nhỏ khác. Bao nhiêu năm chiến tranh là bấy nhiêu năm nhân
dân các bộ tộc Lào đùm bọc bộ đội ta, che chở cán bộ ta. Theo ước tính của Bộ
Quốc phòng Lào, có khoảng 50 ngàn quân và dân các bộ tộc Lào hy sinh trong các
nhiệm vụ hỗ trợ bộ đội Việt Nam.
Chúng
ta hỗ trợ Lào vì tại nước bạn, có tới cả trăm ngàn người Việt đang sinh sống, học
tập, làm việc, phát triển tại nước bạn. Chúng ta hỗ trợ nước bạn đúng theo tư
tưởng “bán anh em xa, mua láng giềng gần”, ổn định biên giới, theo đuổi chính
sách hòa bình, phát triển.
Chúng
ta hỗ trợ Lào vì khẩu hiệu “Việt Nam - Hồ Chí Minh” được hô vang bởi người dân
Lào tại SEA Games 2009. Vì thành viên của đội tuyển bóng đá Lào từng nói rằng:
“Việt Nam như là quê hương của tôi vậy”. Mỗi lần có trận đấu, cổ động viên đến
từ hai quốc gia dành những lời động viên nhau, kề vai sát cánh cùng nhau…
Chúng
ta hỗ trợ nước bạn vì những mối gắn kết đặc biệt trong quá khứ, mối quan hệ
“súng bên súng, đầu sát bên đầu”, khi nước bạn chấp nhận cho chúng ta mượn “bờ
vai” để dựa vào trong những năm tháng khốn khó… Chúng ta đã từng “có qua có lại”
giúp đỡ người bạn Lào trong chiến tranh và tái thiết, nhưng đó chưa bao giờ là
đủ mà giúp những người anh em thì chưa bao giờ là thừa.
Trong
cuộc đời mỗi người, có bao nhiêu người sẵn sàng vì ta mà hy sinh bản thân,
không màng vụ lợi? Đối diện với kẻ địch hùng mạnh, có bao nhiêu quốc gia sẵn
sàng "đồng cam cộng khổ", cùng chiến đấu, che chở, bao bọc chúng ta?
Hơn
cả tình bạn, đó là tri kỷ.!
Tia
chớp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét