Lâu
nay trên không gian mạng, đặc biệt là một số trang Web, Facebook của những kẻ
chống cộng cực đoan ở hải ngoại và đám “dân chủ, nhân quyền” ở trong nước luôn
miệng rêu rao, ca ngợi cái gọi là “TỔ QUỐC - DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM” của ngụy
Sài Gòn.
Lão
chăn bò luận về việc này như sau:
Với
người Việt Nam, hai tiếng “Tổ quốc” từ bao đời đã trở thành tiếng nói thiêng
liêng, tha thiết nhất “Tổ quốc” có thể hiểu là “đất nước của tổ tiên (xây dựng,
bảo vệ và để lại)”. “Tổ quốc” là tài sản chung của cả một dân tộc trải qua hàng
nghìn đời vun đắp, giữ gìn, kế thừa và xây dựng. Đó là thứ tài sản thiêng
liêng, bất khả xâm phạm, nghìn thu vẫn mãi mãi là chân lý không thể chuyên dời,
vững vàng “trơ gan cùng tuế nguyệt”.
Lão
chăn bò nghiên cứu về sách Đại Việt sử ký toàn thư có đoạn chép lời vua
Lê Thánh Tông nói với một số cận thần là trụ cột của đất nước rằng: “Một
thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Người phải
kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có
thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi
dám đem một thước, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì
tội phải tru di”. Thời điểm diễn ra sự việc kể trên là vào năm 1473, tức
năm Hồng Đức thứ 4. Lời răn của người xưa luôn có ý nghĩa sâu xa, thâm thúy,
đặc biệt những lời răn đặc biệt quan trọng như vừa dẫn, giá trị của
nó xuyên thời gian, đến với muôn đời các thế hệ dân tộc Việt Nam về sự
thiêng liêng của hai tiếng tổ quốc, không có gì có thể đánh đổi được, đúng như
lời Vua Duy Tân triều Nguyễn từng nói “nước “bẩn” thì phải rửa bằng máu”.
Vậy
mà từ năm 1954 đến 1975, bọn ngụy quân - ngụy quyền ôm chầm lấy gót giày của
người Hoa Kỳ, rước giặc vào nhà để giày xéo non sông đất nước ta, giết hại đồng
bào ta; chia đôi giang sơn của tổ tiên ta để lại, làm cho anh em một nhà phải sống
cảnh “ngày bắc đêm nam”, không một nỗi đau nào cao hơn nỗi đau của sự chia cắt;
nhìn cảnh ngoại bang xâm lược, chà đạp, vấy bẩn lên giang sơn muôn dặm của tiền
nhân để lại mà lòng oán hận đến tận cùng xương tủy. Ngụy Sài Gòn làm tay sai
cho ngoại bang dày xéo lên lãnh thổ đất nước, băm vào da thị của Tổ quốc những
vết chém ngang lưng, đào xới thân thể Tổ quốc bằng bom đạn của kẻ thù; họ làm
hoa tiêu để nòng súng ngoại ban bắn thẳng vào nhân dân mình; chính họ lê máy
chém giết hại đồng bào mình, mang thứ chất độc da cam bạo tàn nhất để hủy hoại
quê hương, nòi giống. Vậy cứ hỏi nguỵ quân, nguỵ quyền có Tổ quốc không? Tuyệt
nhiên các người KHÔNG CÓ TỔ QUỐC, KHÔNG BAO GIỜ CÓ!
Đến
tận bây giờ đã 45 năm trôi qua thì bọn tàn dư đang tử thủ ở các vùng chiến thuật
tại hải ngoại vẫn ngày đêm đòi “phục quốc”. Ô hay! Đất nước này vẫn là “non
sông liền một dải” chạy dài từ cột cờ Lũng Cú cho đến hết mũi Cà Mau, cực đông
của Tổ quốc ta là Trường Sa vẫn được những người Cộng sản vĩ đại canh giữ đêm
ngày (chỉ Hoàng Sa là do bọn ngụy Sài Gòn chúng mày để mất vào tay Trung Quốc
năm 1974); vậy thì đất nước này vẫn đang thuộc về dòng giống cháu Hồng, con Lạc
chứ chẳng để mất cho Tây, cho Tàu đâu mà chúng mày đòi phục quốc!
Nhân
dân ta thường có câu rằng:
"Trai
thời trung hiếu làm đầu
Gái
thời đức hạnh làm câu răn mình”
Nghĩa
là danh dự là yếu tố vô cùng quan trọng cấu thành nên đạo đức và phẩm giá của một
con người; người có danh dự là những người biết trân quý giá trị của văn hóa
dân tộc, biết yêu tổ quốc, yêu đồng bào, biết sĩ nhục với nỗi nhục mất nước, nỗi
nhục của người nô lệ, biết tự tôn dân tộc và nâng niu giá trị của tự do, độc lập.
Danh dự và phẩm phẩm giá mà mỗi người chúng ta luôn hướng đến và cố gắng và nỗ
lực để bảo vệ được danh dự của mình, bằng cách xây dựng những nhân phẩm cao quý
và tốt đẹp nhất. Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, chắc hẳn ai ai cũng luôn
luôn biết đến giá trị của nhân phẩm và danh dự đối với bản thân mỗi người.
Một
thứ công cụ của ngoại bang dựng nên để giết thuê, đánh thuê, để tàn hại tổ quốc
của chính mình thì đó phải gọi là phi nhân tính, đáng bị ngàn đời phỉ nhổ như
đám ngụy quân - ngụy quyền chúng mày thì lấy đâu ra danh dự và phẩm giá vì chẳng
ai gọi loài lang sói là những con có “danh dự”! có chăng “danh dự” của đám tàn
dư ngụy Sài Gòn trong suốt 45 năm qua là “danh dự” của những tên gian manh, lừa
đảo, một lũ hề đang diễn những vở hạng bét của lũ thú hoang nơi đất khách quê
người. Nếu còn một chút là “con người” thì chúng bay phải quay đầu là bờ; cùng
chung tay, góp sức để làm nên một Việt Nam hùng cường trên cơ sở tự lực cánh
sinh và sức mạnh của đại đoàn kết toàn dân tộc kiểu “bầu bí cùng giàn” thì đó mới
là thứ danh dự chính tông, danh dự của những người mang trong mình dòng máu
Tiên Rồng; chứ không phải là thứ “danh dự” rác rưởi, ký sinh trùng!
Kẻ
sĩ một thời - Nguyễn Công Trứ viết: "Nhân sinh thế thượng thùy vô nghệ.
Lưu đắc đan tâm chiếu hãn thanh”, nghĩa là: con người sống ở trên đời ai ai
cũng có một nghiệp riêng cho mình, nhưng phải sống làm sao để lưu mãi một tấm
lòng son sắt trong trang sử xanh. Tức là:
"Làm
trai sống ở trong trời đất
Phải
có danh gì với núi sông”
Trách
nhiệm của mỗi con danh nước Việt là phải gắn với trách nhiệm với tổ quốc, với
quê hương đất nước, trách nhiệm với cộng đồng các dân tộc Việt Nam, trách nhiệm
với gia đình và xã hội, nên mỗi người cần phải “có danh gì với núi sông”. Suốt
chiều dài của lịch sử dân tộc, khi tổ quốc lâm nguy thì người trai ra trận coi
cái chết nhẹ tựa lông hồng, lấy da ngựa bộc thây làm niềm kiêu hãnh của Đại trượng
phu nam tử Việt. Có đâu như cái đám quái thai, phản chủ theo giặc để được hiển
vinh, mặc cho tổ quốc đang rên xiết dưới gót giày và họng súng của ngoại bang.
Thế thì đám ngụy Sài Gòn chúng mày đang rêu rao cái gì gọi là “trách nhiệm”,
trách nhiệm với ai?
Từ
những lẽ trên, có thể khẳng định rằng" TỔ QUỐC - DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM"
của ngụy Sài Gòn chỉ là luận điệu khắm thối! Chúng bay nên nhớ rằng hào khí Việt
Nam sẽ nhấn chìm lũ phản quốc chúng mày xuống bùn đen vạn kiếp, ngàn đời cháu
con sẽ nguyền rửa chúng mày; hãy tỉnh mộng đi! Đã 45 năm rồi - Đất mẹ Việt Nam
luôn nhân từ và bác ái, sẵn sàng đón những đứa con lầm lỗi trở về với cuội nguồn./.
LHT-H8
0 nhận xét:
Đăng nhận xét