Là người cộng sản chân chính, Anh hùng giải
phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới, trong suốt cuộc đời hoạt động cách
mạng của mình, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn nắm rõ và thấu hiểu nỗi đau mất quyền
con người của dân tộc Việt Nam cũng như am tường về sự giả dối khi thực hiện
quyền con người của chế độ thực dân, đế quốc. Người đã dành cả cuộc đời, sự
nghiệp của mình để đấu tranh cho quyền con người thật sự của nhân dân Việt Nam
và cho cả nhân loại.
Từ rất sớm, Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đã lột
tả bản chất cái gọi là nhân quyền (quyền con người) xảo trá của bọn thực dân,
đế quốc. Vì vậy, trong bài Nền văn minh thượng đẳng, đăng trên báo Le Libertaire,
ngày 23/9/1921 với bút danh Nguyễn Ái Quốc, Người đã mỉa mai: “Bạn Vinhê
Đốctông của chúng ta bằng một cuộc khảo sát phong phú về tư liệu, sẽ cho độc
giả báo Libertaire thấy dưới nhãn hiệu Tự do, Bình đẳng, Bác ái và nhân danh
“nền dân chủ Pháp”, người ta đang đầu độc một cách có hệ thống chủng tộc Đông
Dương. Nhưng, bên cạnh việc đầu độc tập thể và chính thức đang làm vẻ vang lớn
cho đất nước có bản Tuyên ngôn nhân quyền kia, còn có cả những vụ giết hại cá
nhân của những kẻ đi khai hóa”.
Cũng vấn đề này, theo Nguyễn Ái Quốc, quyền con
người ấy bị biến dạng dưới chủ nghĩa tư bản, đó là quyền của kẻ mạnh - nó không
khác gì “luật rừng” - tức luật của những con thú trong rừng: “mạnh được, yếu
thua” - thứ quyền xấu xa, ghê tởm nhất. Vì vậy, trong bài Ông Anbe Xarô và bản
Tuyên ngôn nhân quyền, đăng trên báo Le Paria, số 22, tháng 1/1924 với bút danh
“N.”, Nguyễn Ái Quốc viết: “Một cái quyền khác ra đời, dưới một dạng khác, còn
xấu xa hơn, ghê tởm hơn: quyền của kẻ mạnh. Bằng cái quyền này người ta muốn
hủy diệt nước Nga cách mạng. Bằng cái quyền này người ta muốn biến nước Đức
thành một nghĩa địa và một bãi hoang. Bằng cái quyền này người ta tìm cách chia
nhau Trung Quốc. Và cũng bằng cái quyền này người ta dìm thật sâu những dân các
thuộc địa vào vòng nô lệ, những thuộc địa, vì bảo vệ quyền con người”. Ấy vậy
mà, ông Anbe Xarô, Bộ trưởng Bộ Thuộc địa lại không biết ngượng mồm khi tuyên
truyền cái gọi là Tuyên ngôn nhân quyền ấy: “Dù rằng sự thực đau lòng như vậy,
nhưng thế giới rồi cũng quen đi với cái triết lý, cái tính trì độn vốn dĩ, mỗi
khi người ta khuấy lên cái tư tưởng định mệnh của nó”...
Ở phạm vi khu vực (trong đó có Đông Dương)
trong bài Nhân đạo thực dân, đăng trên báo Le Paria, số 6-7, ngày 1/9 và
1/10/1922, Nguyễn Ái Quốc cũng chỉ rõ: “Chuyện xảy ra ở Đông Dương và cũng chưa
lâu hơn cái hồi có cuộc chiến tranh nhờ trời ban cho vì công lý và nhân quyền.
Chính bằng những cách ấy mà “chính quyền Pháp đã có thể du nhập vào đầu óc nhân
dân các nước cái khái niệm có một nền văn minh khác với nền văn minh Trung Quốc
đã ngưng trệ từ mấy thế kỷ nay rồi”. Chính bằng những cách ấy mà các tòa án
quân sự “đàn áp những phong trào nổi dậy để nêu gương nghiêm trị””.
Đối với Việt Nam, hệ lụy của nó vô cùng đau xót
và được Nguyễn Ái Quốc chỉ rõ trong nhiều bài nói, bài viết. Trong tác phẩm Bản
án chế độ thực dân Pháp, đó là: “Khi đại bác đã ngấy thịt đen, thịt vàng rồi,
thì những lời tuyên bố tình tứ của các ngài cầm quyền nhà ta bỗng dưng im bặt
như có phép lạ và cả người Nêgrô lẫn người “Annamít” mặc nhiên trở lại “giống
người bẩn thỉu”. Để ghi nhớ công lao người lính An Nam, chẳng phải người ta đã
lột hết tất cả của cải của họ, từ chiếc đồng hồ, bộ quần áo mới toanh mà họ bỏ
tiền túi ra mua, đến các vật kỷ niệm đủ thứ, v.v. trước khi đưa họ đến Mácxây
xuống tàu về nước, đó sao? Chẳng phải người ta đã giao họ cho bọn súc sinh kiểm
soát và đánh đập họ vô cớ đó sao? Chẳng phải người ta đã cho họ ăn như cho lợn
ăn và xếp họ như xếp lợn dưới hầm tàu ẩm ướt, không giường nằm, không ánh sáng,
thiếu không khí đó sao? Về đến xứ sở, chẳng phải họ đã được một quan cai trị
biết ơn đón chào nồng nhiệt bằng một bài diễn văn yêu nước. “Các anh đã bảo vệ
Tổ quốc, thế là tốt. Bây giờ, chúng tôi không cần đến các anh nữa, cút đi!”, đó
sao? ” khi thực dân Pháp hành hạ người lính An Nam.
Cũng nhân danh cái gọi là “nhân quyền kiểu Mỹ”
mà đế quốc Mỹ hất cẳng Pháp để xâm lược Việt Nam, dung dưỡng ngụy quyền, ngụy
quân Sài Gòn đàn áp Phật giáo, vì vậy, trong bài Liên hợp quốc còn phải điều
tra gì nữa? trên Báo Nhân Dân, số 3487, ngày 15/10/1963, Chủ tịch Hồ Chí Minh
viết: “Ngày 7 tháng 10 vừa qua, các đại biểu Xâylan và 15 nước Á - Phi khác đòi
Đại hội đồng Liên hợp quốc lên án chính quyền Ngô Đình Diệm đàn áp nhân quyền ở
miền Nam Việt Nam, đặc biệt là khủng bố những người theo đạo Phật. Đề nghị đó
của các nước Á - Phi là một việc làm chính nghĩa. Nhân dân Việt Nam rất cảm ơn.
Nếu Liên hợp quốc bàn việc đó, thì tội ác của tớ Diệm cũng như của thầy Mỹ lại
bị phơi ra trước thiên hạ. Vì vậy đế quốc Mỹ giật dây Liên hợp quốc gửi một đoàn
sang miền Nam Việt Nam để “điều tra”. Liên hợp quốc làm như thế là trái với
Hiệp định Giơnevơ năm 1954 về Đông Dương, là một việc vô lối”.
Đặc biệt, khi bàn về nhân quyền của phương Tây,
Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đã khẳng định: quyền con người là quyền tự nhiên
của con người. Vì vậy, con người vừa mới sinh ra đã mặc nhiên có quyền đó,
không ai có thể và không ai có quyền ban phát cho họ.
Hồ Chí Minh quan niệm quyền của mỗi người gắn
chặt và không tách rời với quyền của dân tộc, do đó Người đã đấu tranh đòi
quyền con người cho cả dân tộc, quyền tự quyết, quyền bình đẳng dân tộc. Không
dừng lại ở đó, Người đã đòi quyền cho tất cả các dân tộc đang bị áp bức bóc lột
trên thế giới. Đây là sự phát triển, khái quát cao, đem lại những nội dung mới
về quyền con người trong tư tưởng Hồ Chí Minh thời đại mới. Điều này đã được
thể hiện rõ trong Tuyên ngôn độc lập của Việt Nam do Người trực tiếp soạn thảo
và tuyên đọc tại Quảng trường Ba Đình ngày 2/9/1945, khai sinh ra nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa. Trong đó, Người khẳng định một chân lý của thời đại mới, đó
là: “Tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng; dân tộc nào cũng
có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do”.
Vấn đề nhân quyền trong tư tưởng Hồ Chí Minh về
nhân quyền của phương Tây đã, đang và sẽ là kim chỉ nam, là cơ sở rất quan
trọng cho việc vạch trần và đấu tranh có hiệu quả với các luận điệu xuyên tạc
của chủ nghĩa đế quốc, các thế lực thù địch và những kẻ cơ hội chính trị luôn
cổ xúy cho “nhân quyền” theo “tiêu chuẩn kép” của phương Tây dù chúng tìm mọi
cách che đậy bản chất xấu xa và lợi dụng vấn đề “nhân quyền” để chống phá cách
mạng Việt Nam trong chiến lược “diễn biến hòa bình” kết hợp bạo loạn lật đổ của
chúng.
LHN-BC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét