Chiều cuối năm, gió bấc bốc vội cái giá lạnh còn sót lại ném lên cây đào trên trận địa, làm những chiếc lá vàng cuối cùng vội vã rời cành về với nguồn cội. Thấp thoáng trong buốt lạnh, những nụ chồi vươn dậy mãnh mẽ trước sự hà khắc của thiên nhiên. Những bông hoa như hiểu thấu tấm lòng của những người lính, có lẽ vậy mà đằm thắm hơn...
Dưới chân điểm cao, bất chấp gió
rét những trò chơi dân gian rộn ràng cùng người lĩnh xướng, những tấm lưng trần
đỏ ửng cứ nhấp nhô. Chỗ bịt mắt bắt lợn, chỗ bịt mắt đập niêu, chỗ vung tay ném
còn... Người chiến sĩ hân hoan đón mùa xuân bằng tiếng cười vang dội núi đồi.
Phía sau sự ồn ào, anh Chính trị viên lặng lẽ bỏ nắm lá mùi vào nồi nước tắm của
cả đơn vị. Sự ân cần của anh, chỉ một lát nữa thôi sẽ được đổi lại bằng những nụ
cười trìu mến, sẽ đưa mọi người trở về với những cái Tết có bàn tay của mẹ.
Chiều cuối năm, bất giác đặt tay
vào ghế pháo, cái lạnh như ngàn vạn mũi kim xuyên thấu thịt xương. Trên mâm
pháo, người chiến sĩ vẫn ngồi ung dung tự tại. Giá rét có làm đôi môi họ tái đi
đôi chút, xoè bàn tay năm ngón có đỏ như những cánh hoa đào, nhưng đôi mắt của
họ thì vẫn hướng lên bầu trời. Đất nước hoà bình đã lâu, nhưng kẻ thù thì chưa
một ngày từ bỏ dã tâm xâm chiếm.
Hơn ai hết, những người lính không
được chủ quan dù chỉ là trong suy nghĩ. Với những người chiến sĩ Phòng không họ
chỉ có bầu trời và mặt đất, họ không có tuyến trước, tuyến sau. Mỗi sơ xuất của
họ được đổi bằng vận mệnh của Tổ quốc. Có lẽ vậy nên lúc sinh thời, bao giờ Bác
Hồ cũng đến với bộ đội Phòng không mỗi khi mùa Xuân về. Những cây Đào mà Bác trồng
giờ đã được nhân rộng ở khắp mọi trận địa.
Chiều cuối năm, từ trận địa nhìn xuống
những con đường tấp nập, người chiến sĩ xao lòng khi nghĩ về mùa Xuân trước. Mọi
năm, dù có đi bao xa thì ngày Tết họ vẫn trở về với gia đình, với quê hương.
Mùi hương trầm, mùi bánh trưng... là chất keo gắn con người với nguồn cội. Còn
hôm nay, trên trận địa lộng gió này họ tự hào vươn ngực trẻ trước sự khắc nghiệt
của thời tiết. Vì họ hiểu rằng chính những người như họ đang làm nên mùa Xuân.
Họ hướng tầm mắt về phía quê nhà để gửi những lời nhắn yêu thương. Họ rụt rè
đưa bàn tay vẫy một dáng hình thân quen phía con đường bên kia hồ nước, để nhận
được câu nói với theo đến lạc giọng: “Em sẽ chờ anh”. Đã qua rồi những năm
tháng chiến tranh, nhưng hôm nay vẫn còn biết bao người mẹ, người vợ và bao cô
gái phải đằng đẵng đợi chờ không riêng gì mỗi khi Tết đến, Xuân về.
Chiều cuối năm, trên mâm cơm theo
quy định, người chỉ huy không quên căn dặn phải có dưa hành, bánh trưng, lòng lợn...
Có người mẹ nào lại không thương con, không dành cho con mình miếng ăn ngon,
manh áo đẹp. Nhân dân đã chắt chiu để người lính có cuộc sống đàng hoàng hơn;
nhưng người chỉ huy thì lại biết chiến sĩ của mình cần gì trong những ngày tết. Cái cảm giác đầm ấm cứ vậy thấm dần vào mỗi
người lính.
NXT-KBC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét