Tự phê bình và phê bình là một nguyên tắc cơ bản trong sinh
hoạt, hoạt động và là quy luật tồn tại, phát triển của Đảng Cộng sản. Chính vì
vậy, các thế lực thù địch luôn tìm cách xuyên tạc, hạ thấp vị trí, vai trò và
phủ nhận nhằm làm cho cán bộ, đảng viên, các cấp ủy, tổ chức đảng xem nhẹ, từng
bước xa rời và từ bỏ nguyên tắc này. Do đó, nhận thức rõ bản chất và kiên quyết
đấu tranh phản bác các luận điệu sai trái, phủ nhận nguyên tắc tự phê bình và
phê bình là nhiệm vụ quan trọng hiện nay.
Hòng phủ nhận giá trị thực chất, cốt lõi của nguyên tắc tự
phê bình và phê bình, các thế lực thù địch, phần tử cơ hội chính trị cho rằng:
tự phê bình và phê bình chỉ là “cái quy định ngớ ngẩn” trong nội bộ Đảng Cộng sản,
“một chiêu trò bịt mắt dân” nhằm “thổi phồng ưu điểm”, “xu nịnh, tâng bốc thành
tích” vì làm gì có ai tự “vạch áo cho người xem lưng”; hoặc trái lại, chỉ để “bới
lông, tìm vết”, “đấu đá”, “thanh trừng” lẫn nhau, v.v. Cần khẳng định rõ, đây
là những luận điệu sai trái, không đúng với bản chất, mục đích, cũng như thực
tiễn tự phê bình và phê bình trong Đảng.
Ngay từ khi thành lập tổ chức cộng sản quốc tế đầu tiên, các
nhà sáng lập chủ nghĩa Mác - Lênin đã chỉ ra rằng: tự phê bình và phê bình là rất
cần thiết cho hoạt động và sự phát triển của đảng, là thuộc tính bản chất của một
đảng cách mạng. Vì trong quá trình vận động, phát triển, những nhược điểm, khiếm
khuyết nảy sinh trong nội bộ đảng là khó tránh khỏi, việc đấu tranh giải quyết những
vấn đề đó, tạo sự thống nhất cao là rất cần thiết nhưng tuyệt đối không được
dùng biện pháp bạo lực, thanh trừng lẫn nhau, loại bỏ lẫn nhau mà phải thực hiện
bằng tự phê bình và phê bình. V.I. Lênin coi tự phê bình và phê bình là quy luật
bất di bất dịch về sự phát triển của một đảng cách mạng, chân chính: “Tất cả những
đảng cách mạng đã bị tiêu vong cho tới nay, đều bị tiêu vong vì tự cao, tự đại,
vì không biết nhìn rõ cái gì tạo nên sức mạnh của mình và vì sợ sệt không dám
nói lên những nhược điểm của mình. Còn chúng ta, chúng ta sẽ không bị tiêu
vong, vì chúng ta không sợ nói lên những nhược điểm của chúng ta và những nhược
điểm đó, chúng ta sẽ học được cách khắc phục”1. Và, cán bộ, đảng viên của đảng
cũng là con người, không phải là “thiên thần, không phải là thánh, không phải
là anh hùng mà cũng là người như tất cả mọi người khác. Họ cũng có khuyết điểm.
Đảng sửa cho họ”2.
Để thực hiện tự phê bình và phê bình, V.I. Lênin còn chỉ ra
yêu cầu, cách thức tiến hành. Theo Người, tự phê bình và phê bình không được
theo khuynh hướng của chủ nghĩa cơ hội “tả khuynh”; “phê phán”, “luận chiến” là
cần thiết, nhưng chỉ được phê phán công khai, trực diện rõ ràng, minh bạch chứ
không phải “bới lông, tìm vết”, không phải “châm chọc, soi mói” lẫn nhau; phải
kiên quyết đấu tranh chống quan điểm sai trái, lợi dụng cái gọi là “tự do phê
bình” để gây mất đoàn kết, chia rẽ nội bộ, phá hoại tổ chức đảng. Nó phải là
nguyên tắc chỉ đạo nhận thức và mọi hoạt động của Đảng, là biện pháp để tránh mọi
sai lầm.
Trung thành, vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác – Lênin, trong
quá trình lãnh đạo cách mạng, Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt coi trọng
tự phê bình và phê bình trong Đảng. Theo Hồ Chí Minh “Người đời không phải
thánh thần, không ai tránh khỏi khuyết điểm”3, trong quá trình hoạt động, vì một
lý do nào đó, cán bộ, đảng viên mắc khuyết điểm là điều không tránh khỏi, song
vấn đề cơ bản là phải biết nhận ra và sửa chữa những sai lầm, khuyết điểm đó. Đối
với Đảng ta, Người chỉ rõ: “Một Đảng mà giấu giếm khuyết điểm của mình là một Đảng
hỏng. Một Đảng có gan thừa nhận khuyết điểm của mình, vạch rõ những cái đó, vì
đâu mà có khuyết điểm đó, xét rõ hoàn cảnh sinh ra khuyết điểm đó, rồi tìm kiếm
mọi cách để sữa chữa khuyết điểm đó. Như thế là một Đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc
chắn, chân chính”4. Để thực hiện được điều đó, theo Chủ tịch Hồ Chí Minh,
phương thuốc tốt nhất là tự phê bình và phê bình.
Hồ Chí Minh đã nêu một cách mẫu mực về phương pháp, cách thức
giáo dục, rèn luyện và sửa chữa thiếu sót, khuyết điểm cho cán bộ, đảng viên thấm
đượm tinh thần nhân văn, nhân đạo, trên cơ sở nguyên tắc cộng sản, thể hiện sâu
sắc tình nhân ái, đó là tự phê bình và phê bình. Người chỉ rõ: cần xuất phát từ
lợi ích của Đảng, từ tình thương yêu đồng chí mà tiến hành đấu tranh phê bình với
tinh thần chữa bệnh cứu người. Phê bình cốt để giúp nhau sửa chữa khuyết điểm,
giúp nhau tiến bộ, cốt để sửa cách làm việc cho tốt hơn, đúng hơn; đoàn kết thống
nhất nội bộ vững chắc hơn.
Khi tiến hành đấu tranh phê bình phải ráo riết, triệt để thật
thà, không nể nang, không thêm bớt; phải vạch rõ cả ưu điểm, khuyết điểm và cần
phân biệt đúng mức độ của thiếu sót, khuyết điểm, sai lầm. Trong lúc phê bình
“chớ dùng những lời mỉa mai, chua cay, đâm thọc”, cần biết cách đấu tranh thích
hợp để giúp đỡ đồng chí sửa chữa được thiếu sót, sai lầm, tăng cường đoàn kết,
thống nhất trong chi bộ. Nếu đấu tranh phê bình vì lợi ích cá nhân, phê bình
người để đề cao mình, để dìm đồng chí, đấu tranh phê bình ngoài phạm vi tổ chức,
kỷ luật của Đảng, hoặc không dám đấu tranh phê bình vì sợ bị trù dập, sợ bị
thành kiến đều là trái với phẩm chất đạo đức của người đảng viên cộng sản, đều
là vô nguyên tắc, ảnh hưởng xấu đến đoàn kết nội bộ, làm thiệt hại đến lợi ích
của Đảng, hủy hoại thanh danh người đảng viên cộng sản.
Người luôn yêu cầu các cơ quan và cán bộ, đảng viên, mỗi người
mỗi ngày phải thiết thực tự kiểm điểm và kiểm điểm đồng chí mình, phải luôn “tự
soi, tự sửa”. Hễ thấy khuyết điểm phải kiên quyết tự sửa chữa và giúp đồng chí
mình sửa chữa. Phê bình phải trên cơ sở tình đồng chí và thương yêu lẫn nhau.
Phải ngăn ngừa và kiên quyết chống lại cách để khuyết điểm chồng lên khuyết điểm,
hay kiểu “tích tụ” để đưa ra phê bình, lợi dụng phê bình để “thanh toán” nhau,
đánh bật “ghế” của nhau. Đó là thủ đoạn của bọn cơ hội, bè phái vẫn xuất hiện
đây đó ở một số cơ quan, đơn vị; “phê bình” kiểu đó làm cho công việc trì trệ,
đơn vị rối loạn, cán bộ, nhân dân chán nản, thực chất là sự phá hoại, làm suy yếu
Đảng, mất cán bộ. Tự phê bình và phê bình thật thà, thành khẩn, chân thành luôn
là tiêu chuẩn đánh giá thái độ, động cơ, tư cách và đạo đức của mỗi cán bộ, đảng
viên.
Muốn thực hiện có kết
quả phải phát huy dân chủ, động viên nhân dân góp ý, phê bình cán bộ, cấp dưới
góp ý, phê bình cấp trên, không chỉ có cấp trên phê bình, “uốn nắn” cấp dưới.
Chỉ có làm như vậy, mới phát huy được dân chủ, mới bảo đảm cho việc phê bình được
thực hiện đầy đủ và có kết quả, mới ngăn chặn được kẻ địch lợi dụng để phá hoại
và bọn cơ hội “mượn gió bẻ măng”. Phương pháp khéo dùng tự phê bình và phê bình
của Hồ Chí Minh là cách tốt nhất để “được người, được việc, được quan hệ”. Nó
giúp cho mỗi người chủ động, tự tin và tin tưởng vào đồng chí và tổ chức của
mình, tăng thêm ý chí, nghị lực phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
Thực tiễn hơn 90 năm qua cho thấy, từ khi ra đời đến nay, Đảng
ta luôn coi trọng thực hiện tốt nguyên tắc tự phê bình và phê bình phù hợp với
điều kiện hoàn cảnh, tình hình cách mạng. Nhờ đó mà Đảng ta ngày càng phát triển,
lớn mạnh không ngừng, đủ sức lãnh đạo cách mạng đi từ thắng lợi này đến thắng lợi
khác. Trong thời gian qua, trước yêu cầu xây dựng, chỉnh đốn Đảng, nhất là kiên
quyết đấu tranh phòng chống tham nhũng, tiêu cực, biểu hiện suy thoái về tư tưởng
chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, các Nghị quyết
Trung ương 4 (khóa XI, XII, XIII) tiếp tục xác định: tự phê bình và phê bình là
nhóm giải pháp quan trọng, được triển khai nghiêm túc, chặt chẽ từ Trung ương đến
cơ sở, từ cấp ủy đến cán bộ, đảng viên. Với tinh thần tự phê bình và phê bình
thẳng thắn, nói rõ sự thật, những ưu điểm, thành tích được phân tích, làm rõ;
những hạn chế, khuyết điểm, sai phạm của tổ chức, cá nhân được chỉ ra cụ thể;
các trường hợp sai phạm bị kiểm điểm, kết luận rõ ràng; không bao che, dung
túng, “không có vùng cấm”, xét xử nghiêm minh5, đã góp phần cảnh tỉnh, cảnh
báo, răn đe, từng bước ngăn chặn, đẩy lùi tham nhũng, tiêu cực, được nhân dân đồng
tình, ủng hộ, bạn bè quốc tế đánh giá cao. Tuy nhiên, Đảng ta cũng nghiêm túc
nhìn nhận: “Tự phê bình và phê bình ở không ít nơi còn hình thức; tình trạng nể
nang, né tránh, ngại va chạm còn diễn ra ở nhiều nơi; một bộ phận cán bộ, đảng
viên thiếu tự giác nhận khuyết điểm và trách nhiệm của mình đối với nhiệm vụ được
giao”6.
Như vậy, cả lý luận và thực tiễn đều cho thấy, nguyên tắc tự
phê bình và phê bình của Đảng Cộng sản là cách mạng và khoa học; là một trong
những nhân tố quan trọng, quyết định sự trường tồn và phát triển của Đảng.
Thông qua tự phê bình và phê bình mà cán bộ, đảng viên, tổ chức đảng luôn nhìn
thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, thẳng thắn chỉ ra những hạn chế, yếu
kém trong sinh hoạt, công tác để có giải pháp khắc phục kịp thời, hiệu quả, vì
sự tiến bộ của cá nhân, tổ chức, vì sự trong sạch, vững mạnh của Đảng, hoàn
toàn không phải như luận điệu mà các thế lực thù địch, phản động thường rêu
rao, chống phá.
Hiện nay, yêu cầu, nhiệm vụ bảo vệ Đảng, bảo vệ nền tảng tư
tưởng của Đảng đặt ra cấp bách, mỗi cấp ủy, tổ chức đảng và cán bộ, đảng viên
phải luôn kiên định lập trường, quan điểm của chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ
Chí Minh về nguyên tắc tự phê bình và phê bình trong Đảng; xa rời, từ bỏ nguyên
tắc này là xa rời, từ bỏ Đảng từ bản chất. Đồng thời, đề cao cảnh giác, nhận diện
rõ bản chất, âm mưu chống phá của các thế lực thù địch, cơ hội chính trị và chủ
động đấu tranh phản bác các luận điệu xuyên tạc nguyên tắc tự phê bình và phê
bình của Đảng. Mỗi cấp ủy, tổ chức đảng, cán bộ, đảng viên nêu cao trách nhiệm
tự phê bình và phê bình như soi gương, rửa mặt hằng ngày; thấy vết nhọ là phải
lau ngay; thật thà tự xét và góp ý cho đồng chí mình, ai có khuyết điểm nào thì
phải thật thà, cố gắng tự sửa chữa và giúp sửa chữa lẫn nhau để xây dựng đội
ngũ cán bộ, đảng viên trong sạch, vững mạnh, vì nước, vì dân, góp phần làm cho
Đảng ta luôn xứng đáng “là đạo đức, là văn minh”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét