Hiện nay, các nước đế quốc và các thế
lực thù địch phản động đã sử dụng luận thuyết “nhân quyền cao hơn chủ quyền” và
sức mạnh “đồng minh” ngang nhiên gây ra các cuộc chiến tranh chống các quốc gia
độc lập có chủ quyền. Những chiếc áo “đạo đức”, những lý do “nhân đạo”, “nhân
quyền” cũng được họ tung ra hòng che lấp bản chất phản nhân đạo, phi nhân quyền
của các cuộc chiến tranh do họ phát động. Luận thuyết “nhân quyền cao hơn chủ
quyền” cho đến nay vẫn là một “bảo bối” được các nước đế quốc và các thế lực
thù địch phản động thường xuyên sử dụng để đe doạ, can thiệp và tiến công một
quốc gia độc lập nào đó mà chúng cho là “vi phạm nhân quyền”. Vì thế, hơn lúc
nào hết, chúng ta cần đề cao cảnh giác, vạch rõ thực chất của luận thuyết này,
nêu cao ý chí quyết tâm chống xâm lược, bảo vệ nền độc lập, chủ quyền của mình
và tạo lập một mặt trận rộng rãi chống đế quốc trên phạm vi quốc tế.
Nhân quyền là quyền con người và
quyền ấy bao giờ cũng gắn bó chặt chẽ, không thể tách rời với chủ quyền thiêng
liêng của cả dân tộc. Mọi sự tách rời, hoặc đối lập quyền con người với chủ
quyền của quốc gia, dân tộc đều là sai lầm cả về lý luận và thực tiễn, sẽ dẫn
đến những hậu quả nguy hại. Sự thống nhất, gắn bó giữa quyền con người và quyền
dân tộc đã được “Tuyên ngôn toàn thế giới về nhân quyền” của Liên Hợp quốc năm
1948 khẳng định và tiếp tục được nhấn mạnh trong nhiều tuyên ngôn, công ước sau
đó. Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị năm 1966 cam kết tôn
trọng và đảm bảo quyền của tất cả mọi người không phân biệt chủng tộc, màu da,
giới tính, ngôn ngữ, tôn giáo, chính kiến, dân tộc; đồng thời cũng nhấn mạnh,
tất cả các dân tộc đều có quyền tự quyết, tự do quyết định thể chế chính trị
của mình và tự do phát triển kinh tế, xã hội và văn hoá.
Những kẻ rêu rao “nhân quyền cao
hơn chủ quyền”, “nhân quyền không biên giới” để từ đó cho rằng “cộng đồng quốc
tế có quyền tiến công vào bên trong lãnh thổ một quốc gia dân tộc để bảo vệ
nhân quyền”, có thực sự vì nhân quyền hay không? Câu trả lời ở đây rõ ràng
không phải là vì nhân quyền, không phải là để “bảo vệ nhân quyền” như họ đã
từng tuyên bố.
Ví dụ: Để tiến công Nam Tư và Irắc,
chủ nghĩa đế quốc đã rêu rao tổng thống và chính phủ của những nước này là “vi
phạm nhân quyền”, “đàn áp sắc tộc”, là “độc tài”, cần phải trừng phạt “để cứu
nhân dân thoát khỏi thảm hoạ nhân đạo, nhân quyền”. Thế rồi, bom, đạn, các loại
vũ khí công nghệ cao với sức huỷ diệt và sự tàn phá ghê gớm ngày đêm được sử
dụng để bắn phá, tàn sát các trường học, bệnh viện, khu dân cư, gieo rắc sự
chết chóc và đau thương cho người dân vô tội, phụ nữ, trẻ em và biết bao gia
đình ở những nước này. Bằng hành động chiến tranh xâm lược dã man đó, những kẻ
rêu rao “nhân quyền cao hơn chủ quyền” đã tự tước bỏ cái mặt nạ giả nhân, giả
nghĩa, lộ rõ nguyên hình là kẻ hiếu chiến. Điều đó không những đã vi phạm một
cách trắng trợn độc lập, chủ quyền, quyền dân tộc tự quyết của các quốc gia,
dân tộc đã được chính Liên Hợp quốc thừa nhận trong các tuyên ngôn và công ước
của mình, mà còn vi phạm nghiêm trọng quyền sống và quyền tự do của con người.
Rõ ràng, luận thuyết “nhân quyền
cao hơn chủ quyền” không phải vì nhân quyền nào cả. Thực chất đó là cơ sở lý
luận cho chính sách hiếu chiến, cường quyền và xâm lược của chủ nghĩa đế quốc,
là vì lợi ích chính trị, kinh tế của họ và là sự phản ánh tập trung bản chất
phản động, phi nhân quyền, phi đạo lý, phản nhân đạo của các thế lực đế quốc
hiếu chiến trong điều kiện lịch sử mới. Chính những hành động dã man, tàn bạo
của chủ nghĩa đế quốc đối với nhân dân các quốc gia, dân tộc trên thế giới và
sự bóc lột đối với chính nhân dân nước mình đã làm lộ rõ tính chất phi nhân
quyền của luận thuyết “nhân quyền cao hơn chủ quyền”.
Không thể đối lập nhân quyền với
chủ quyền, mượn danh “vì nhân quyền” để xâm phạm chủ quyền, cũng không thể mượn
danh “vì chủ quyền” mà vi phạm nhân quyền. Cố tình lợi dụng vấn đề nhân quyền
mà vi phạm độc lập chủ quyền của quốc gia, dân tộc khác; hoặc cố tình mượn danh
nghĩa bảo vệ “lợi ích, chủ quyền quốc gia” ngoài biên giới để đem bom đạn và
chết chóc, đau thương cho dân tộc khác, giết hại dân lành của quốc gia khác đều
là những hành động phi nhân quyền, phản nhân loại, và nhất định sẽ bị thất bại.
Cho dù luận thuyết “nhân quyền cao hơn chủ quyền” có được che giấu kín đáo và
tinh vi đến đâu, nhưng chắc chắn rằng, nhân loại tiến bộ sẽ ngày càng nhận rõ
bộ mặt thật của chủ nghĩa đế quốc, càng thấy rõ bản chất hiếu chiến, xâm lược
và phản động của chúng và càng đoàn kết hơn trong mặt trận đấu tranh chung
chống cường quyền, chống chủ nghĩa đế quốc, bảo vệ độc lập chủ quyền và những
giá trị nhân quyền đích thực của mình.
HAT-H1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét