Đã
qua rồi những ngày đông giá lạnh. Mùa Xuân đã đến đánh thức giấc ngủ của muôn
vàn cây lá, vạn vật sinh sôi, chồi non lộc biếc vươn mình. Nắng Xuân đã đem hơi
ấm trải khắp các ngả đường, lòng người hân hoan, rạo rực với bao niềm tin yêu
cuộc đời, với bao ước vọng về một năm mới an lành, hạnh phúc.
Khi
không gian tràn ngập hơi thở nồng nàn của mùa Xuân và đâu đó vang lên những
giai điệu thân thương của mùa Xuân… thì dường như mỗi chúng ta đều có những “bản
tự tổng kết năm” cho riêng mình. Chắc chắn có người mỉm cười mãn nguyện với những
thành công đã đạt được, cũng có người ngậm ngùi khép lại những ngày thất bại… Rồi,
tất cả đều đặt ra cho mình những mục tiêu, ước vọng trước ngưỡng cửa mùa Xuân.
Với
những người có tuổi như ta mùa xuân thường khơi gợi dậy những “niềm nhớ” đầy ăm
ắp đã hằn sâu trong tiềm thức cùng sự tiếc nuối thanh xuân. Và nó cứ như cỗ xe
thời gian chạy ngược, đưa ta trở về với những kỷ niệm ấu thơ. Ngồi trên cỗ xe ấy,
ta như thấy lại mình của mấy chục xuân trước… Bây giờ, khi đã đi qua những mùa
xuân của tuổi trẻ, ta vẫn cất giấu cho riêng mình nhiều những ước mơ. Nhưng
hình như khi ta lớn lên và già đi, những ước mơ ấy dường như cũng dần bé lại,
giản đơn hơn và không phải chỉ cho riêng mình…
Một
ngày đầu Xuân, ta về quê thăm họ hàng, cái gặp gỡ nắm tay, cầm vai là những lời
chào thân thiết dành cho ai xa vắng quê nhà. Bên ly trà ấm đầu xuân, kể cho
nhau nghe bao nỗi vui buồn nơi xa, bao sự đổi mới của quê hương. Rồi ta thắp
nén hương thơm lên bàn thờ tiên tổ, thưa gửi với những người đã khuất rằng đứa
con cháu xa quê lâu ngày nay đã về đây, về với nguồn cội, tổ tiên, dòng họ… Ngoài
thềm, những tia nắng mùa xuân đang say sưa nhảy múa cùng những khúc tình xuân.
Ta đưa tay hứng giọt nắng mềm lung linh trên cánh đào phai tươi thắm, hứng cả
tơ tình giữa đất trời lãng đãng, như hứng trọn giọt mùa vừa rơi xuống…
Đầu
Xuân, mọi người náo nức đi hái lộc, hái ước vọng đầu năm, hái cả hương trời,
khí Xuân vào những ước mơ, hoài bão. Dưới trời Xuân ta đi giữa làng quê, phố
phường nghe âm vang những bài ca sông núi, quê hương. Nghe câu hát ai cất lên
thật vui tươi, réo rắt, thiết tha: “Rồi dập dìu, mùa xuân theo én về/Mùa bình
thường, mùa vui nay đã về/Mùa xuân mơ ước ấy đang đến, đầu tiên...”. Những câu
hát đã đi cùng năm tháng bỗng trở nên đặc biệt có ý nghĩa vào những ngày đầu
Xuân này. Những ước vọng về một mùa Xuân bình thường, giản dị trên quê hương
trào dâng trong bao tâm hồn!
Một
năm bắt đầu từ mùa Xuân. Ta tự nhủ lòng, dù ở tuổi nào hãy sống sao cho xứng
đáng. Cuộc đời không phải bao giờ cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng hãy sống, hãy
yêu thương, hãy đóng góp như chính nhựa Xuân căng tràn cho đất trời thêm tươi đẹp,
thêm Xuân.
Ta
ước vọng rằng, mỗi đời người là một mùa Xuân! Bởi vì, muôn đời mùa xuân luôn mới,
luôn đẹp, luôn vui!
Ta
ước vọng rằng, mọi điều tốt đẹp, an lành đến với đất nước, quê hương!
LQT-H8
0 nhận xét:
Đăng nhận xét