CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI BLOG GIỮ TRỌN LỜI THỀ

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

ĐẤU TRANH VỚI LUẬN ĐIỆU SAI TRÁI “CÁC CUỘC KHÁNG CHIẾN CHỐNG PHÁP VÀ CHỐNG MỸ CỦA TA ĐỀU LÀ SAI LẦM, CHỈ CÓ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM LÀ ĐÚNG ĐẮN”

          

                                         

       Các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta đưa ra luận điệu sai trái phản động: “các cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của ta đều là sai lầm, chỉ có Cách mạng tháng Tám là đúng đắn”, - đây là luận điệu của bọn phản động cố tình xuyên tạc lịch sử, với ý đồ chính trị xấu xa. Tác hại của luận điệu này là gây nên sự ngộ nhận hoặc phân vân của một số ít người thiếu hiểu biết lịch sử, thiếu cảnh giác với bọn phản động. Không dừng lại ở đó, nhận thức sai lầm như trên sẽ dẫn tới phủ nhận thành quả cách mạng, mất lòng tin vào sự lãnh đạo của Đảng, vào con đường đi tới của cách mạng nước ta.

       Thứ nhất, không thể cắt rời Cách mạng tháng Tám, kháng chiến chống Pháp và kháng chiến chống Mỹ trong một tiến trình liên tục của cách mạng giải phóng dân tộc ở Việt Nam.

       Giữa thế kỷ XIX, khi thực dân Pháp xâm lược nước ta, những người yêu nước Việt Nam đã liên tục đứng lên đấu tranh giành tự do, độc lập. Song, những cuộc đấu tranh đó đều bị dìm trong biển máu. Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời năm 1930 đã xác định đúng đường lối cách mạng Việt Nam, trong đó khẳng định giải phóng dân tộc là nhiệm vụ hàng đầu. Cách mạng tháng Tám với tinh thần “dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập” đã giành thắng lợi, nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời. Tuy nhiên, nước ta vẫn chưa giành được độc lập, thống nhất trọn vẹn. Cuối tháng 8 năm 1945, quân Tưởng Giới Thạch dưới danh nghĩa quân Đồng minh tước vũ khí quân đội Nhật, đã tràn vào nước ta. Quân Tưởng đem theo bọn tay sai Việt Quốc, Việt Cách và bọn này đã giúp chúng chiếm nhiều thị xã, thị trấn, huyện lỵ của ta. Ngày 2/9/1945, giữa lúc nhân dân Sài Gòn mít tinh chào mừng ngày Độc lập, thì một số tên Pháp còn ẩn náu trong thành phố đã xả đạn vào đoàn người dự mít tinh, làm hàng chục đồng bào ta chết và bị thương. Ngày 6 tháng 9, quân Anh bắt đầu vào miền Nam “làm nhiệm vụ” như quân Tưởng ở miền Bắc. Quân Anh vào, cho quân Pháp đi theo và dung túng, tiếp tay cho bọn này chuẩn bị lực lượng, khiêu khích và gây hấn ở Sài Gòn, mở đầu cuộc chiến tranh xâm lược nước ta lần thứ hai.

       Sau Cách mạng tháng Tám thành công, trên đất nước ta có gần 30 vạn quân đế quốc chiếm đóng, chúng đã gây ra chiến tranh xâm lược tàn ác, bọn tay sai đế quốc mở rộng chiếm đóng nhiều nơi và ra sức cướp bóc, giết hại dân lành. Trước tình hình đó, Đảng ta xác định: Nhiệm vụ cứu nước của giai cấp vô sản chưa xong, tính chất cách mạng Việt Nam lúc này “vẫn là cuộc cách mạng dân tộc giải phóng”, khẩu hiệu vẫn là “Dân tộc trên hết”, “Tổ quốc trên hết”. Vì vậy, cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược của dân tộc ta đã bắt đầu từ tháng 9 năm 1945 ở Sài Gòn và bùng nổ trên toàn quốc ngày 19/12/1946.

       Trải qua 9 năm trường kỳ kháng chiến, quân và dân ta đã kết thúc cuộc chiến tranh của thực dân Pháp và can thiệp Mỹ ở Việt Nam bằng Chiến dịch lịch sử Điện Biên Phủ, buộc chính phủ Pháp phải ký kết Hiệp định Giơnevơ, cam kết tôn trọng các quyền dân tộc cơ bản của nhân dân Việt Nam, nhân dân Lào, nhân dân Campuchia và rút quân về nước. Đáng lẽ theo Hiệp định Giơnevơ, tháng 7 năm 1956, Việt Nam sẽ tổ chức tổng tuyển cử tự do thống nhất đất nước, nhưng đế quốc Mỹ, với âm mưu biến miền Nam nước ta thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự để chống lại nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa, chống phong trào cách mạng trong khu vực và trên thế giới, đã hất cẳng thực dân Pháp, nhảy vào xâm lược miền Nam, chia cắt lâu dài đất nước ta. Chính Ngô Đình Diệm - kẻ được Mỹ dựng lên, từng tuyên bố: biên giới Hoa Kỳ kéo dài đến vĩ tuyến 17!  Nền độc lập, thống nhất bị xâm hại nặng nề.  Một lần nữa, nhân dân ta lại phải đứng lên chống quân xâm lược. Sau 20 năm chiến đấu anh dũng, ngày 30/4/1975, quân và dân ta đã giành được độc lập, Tổ quốc hoàn toàn thống nhất.

       Rõ ràng, Cách mạng tháng Tám, kháng chiến chống Pháp và kháng chiến chống Mỹ là những chặng đường nối tiếp nhau của cuộc trường chinh vì độc lập, tự do của  dân tộc. Thế nhưng, có một số người không hiểu hay do “cố tình không hiểu” điều này, đã cố tình cắt rời ba sự kiện lịch sử rồi phán xét sự “đúng đắn” hoặc sự “sai lầm” của từng sự kiện lịch sử. Họ làm  như vậy chính là để xuyên tạc lịch sử dân tộc; phục vụ mục đích chính trị đen tối mà họ đang theo đuổi!

       Thứ hai, ai là thủ phạm gây ra cuộc chiến tranh Pháp - Việt (1945-1954) và chiến tranh Mỹ - Việt (1954-1975)?

       Đáng lẽ sau Cách mạng tháng Tám, nhân dân ta phải được sống trong hòa bình, độc lập, tự do để xây dựng cuộc sống ấm no, hạnh phúc, nhưng thực dân Pháp trước sau vẫn quyết tâm chiếm lại Đông Dương mà chúng coi là “đóa hoa thuộc địa đẹp nhất” trước đây. Chúng đã mở đầu cuộc chiến tranh xâm lược lại Việt Nam từ tháng 9 năm 1945. Trong tình thế vận mệnh đất nước như “ngàn cân treo sợi tóc”, tương quan lực lượng bất lợi, không cho phép ta tiến hành tiếp nhận ngay một cuộc chiến tranh quy mô cả nước với quân Pháp, Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng ta chủ trương hòa hoãn với Pháp, dùng biện pháp hòa bình, thương lượng để giải quyết cuộc xung đột Pháp - Việt. Để thực hiện hòa hoãn, chúng ta phải nhân nhượng, chấp nhận nền độc lập hạn chế và nền thống nhất có điều kiện (theo Hiệp định Sơ bộ, ngày 8-3-1946). Nhưng thực dân Pháp quyết dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ nước ta. Chúng tăng quân trái phép ở miền Bắc, gây ra nhiều vụ xung đột đẫm máu và cuối cùng gửi cho Chính phủ ta bức thư có tính chất như một “tối hậu thư” yêu cầu quân, dân ta phải hạ vũ khí. Có lẽ nào một dân tộc có truyền thống chống giặc ngoại xâm oanh liệt, một dân tộc đã kiên cường chống thực dân Pháp gần một thế kỷ, một dân tộc đã đứng về phe Đồng minh chống phát xít và giành chính quyền từ tay phát xít Nhật lại cam tâm đầu hàng, trở lại kiếp nô lệ ? Con đường sống của dân tộc ta là phải chủ động đứng lên kháng chiến. Trong Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ: “Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa!

       Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ”.

       Sự thật đã rõ ràng, thủ phạm gây ra cuộc chiến tranh chính là bọn thực dân Pháp hiếu chiến. Trừ bọn thực dân và đám bồi bút của chúng cố tình đổi trắng thay đen, “đổ tội” cho ta là “đánh trước” (!), còn những người có lương tri, kể cả nhiều quan chức, sĩ quan Pháp lúc đó cũng đều thừa nhận rằng, thực dân Pháp là thủ phạm của cuộc chiến tranh, người Việt Nam bị dồn vào chân tường, buộc phải cầm vũ khí kháng chiến. Chính Tổng thống Pháp Ph.Mittơrăng trong dịp sang thăm chính thức Việt Nam tháng 2 năm 1993 đã trả lời các nhà báo rằng: “Ông Hồ Chí Minh đã tìm kiếm những người đối thoại, nhưng không tìm được. Dù rất mong muốn đàm phán để hướng tới độc lập, ông Hồ Chí Minh đã bị đẩy vào cuộc chiến tranh”.

       Từ sau năm 1954, ở miền Nam, đế quốc Mỹ và chính quyền tay sai đã công khai phá hoại Hiệp định Giơnevơ, mở cuộc tàn sát đẫm máu các chiến sĩ cách mạng và đồng bào yêu nước. Theo ước tính, đến năm 1959, ở miền Nam có 466.000 người bị bắt, 400.000 người bị tù đày, 68.000 người bị giết hại. Trên thực tế, Mỹ - Ngụy đã gây ra “cuộc chiến tranh không tuyên bố”. Chẳng những thế, chúng còn đe dọa “lấp sông Bến Hải”, “Bắc tiến”, “giải phóng Cố đô rửa hận thù”. Sau này, đế quốc Mỹ còn thực hiện cuộc “chiến tranh cục bộ”, đưa trên nửa triệu quân Mỹ vào xâm lược miền Nam và tiến hành cuộc “chiến tranh phá hoại”, đe dọa “đẩy miền Bắc nước ta trở về thời kỳ đồ đá”. Không còn con đường nào khác, dân tộc ta phải chấp nhận cuộc đụng đầu với đế quốc Mỹ. Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định: Không có gì quý hơn độc lập, tự do!, “Hễ còn một tên xâm lược trên đất nước ta, thì ta còn phải tiếp tục chiến đấu, quét sạch nó đi”.  Rõ ràng, đế quốc Mỹ là thủ phạm gây ra cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam. Nhưng lạ thay, phụ họa với giọng lưỡi của bọn đế quốc rằng “Miền Bắc xâm lược miền Nam (!)”, có kẻ nhân danh người Việt cũng rêu rao “đó là cuộc chiến tranh ý thức hệ (!)”, “chiến tranh ủy nhiệm (!)”. Hoặc có kẻ đổ bừa nguyên nhân của các cuộc chiến tranh là do “Đảng ta theo đường lối tả khuynh của Quốc tế Cộng sản, thích giải quyết mọi vấn đề bằng chiến tranh (!); Đảng ta lựa chọn con đường cách mạng vô sản đã làm cho Việt Nam trở thành mục tiêu chống phá của các nước phương Tây” (!)Đúng là sự đổi trắng thay đen thật trắng trợn!

Thứ ba, không thể phủ nhận lịch sử, đưa ra sự hoài nghi “thắng lợi hay thất bại” khi đánh giá các cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ

Một số người cho rằng, hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của nhân dân ta là sai lầm, theo họ, vì qua cuộc chiến tranh, hàng triệu người Việt đã bị chết, “cả một mỏ vàng ròng chỉ đổi được hai chữ “độc lập”, “chúng ta đã tiêu diệt lẫn nhau, nồi da nấu thịt, để vết thương lịch sử nặng nề khiến lòng người ly tán, thù hận, đã phân tán sức mạnh tự thân người Việt”… Những năm gần đây cũng xuất hiện cách nhìn nhận và miêu tả chiến tranh lệch lạc. Họ cho rằng, chiến tranh, đó chỉ là sự bốc đồng, dại dột của những người ra trận; là hàng trăm kiểu, dạng chết rùng rợn khác nhau; là nỗi hoảng loạn tinh thần của người lính trên chiến trường; là sự đau đớn tinh thần của những nữ quân nhân, thanh niên xung phong quá lứa, nhỡ thì mất khả năng làm vợ, làm mẹ; là sự cô đơn, heo hút của các bà mẹ mất con; là những mảnh đời khốn khó của thương, phế binh …Theo họ, giá như không kháng chiến, chấp nhận lệ thuộc vào các nước đế quốc giàu có, kinh tế nước ta sẽ phát triển, đời sống người dân sẽ được nâng cao, chỉ cần đấu tranh hòa bình cũng sẽ được trao trả độc lập, mà độc lập trong vòng tay của các nước giàu có lại chẳng hay sao? Thật khó có thể bình luận gì thêm về cách tính toán của những người chỉ mong giữ mạng sống và kiếm miếng cơm, manh áo trong cuộc đời nô lệ!

       Việc đánh giá đúng, sai của một cuộc chiến tranh có tiêu chí chung mà mọi người đều phải tuân thủ. Cuộc chiến tranh nào chẳng có tàn phá và chết chóc. Cuộc chiến tranh của một nước nhỏ như nước ta, chống ngoại xâm lớn mạnh càng lâu dài, càng gian khổ, hy sinh và mất mát. Nhưng đâu phải vì thế mà mỗi khi có giặc ngoại xâm, để tránh hy sinh, mất mát, các dân tộc đều quỳ gối hàng phục, nhận kiếp ngựa, trâu. Lịch sử giữ nước hàng ngàn năm của dân tộc ta đâu phải chỉ đến thế kỷ XX mới có hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm. Từ khởi nghĩa Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Thường Kiệt dùng kế “tiên phát chế nhân”, Nhà Trần chống quân Nguyên đến cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đều là những cuộc kháng chiến chống xâm lược có ý nghĩa lịch sử mà không một người Việt Nam yêu nước nào lại cho rằng đó là những sai lầm. Rõ ràng, kháng chiến chống xâm lược là lẽ sống của dân tộc ta. Dựng nước đi đôi với giữ nước đã trở thành quy luật tồn tại và phát triển của dân tộc Việt Nam. Lịch sử dân tộc Việt Nam luôn coi trọng, tôn vinh những anh hùng có công giữ nước và lên án những kẻ ham sống, sợ chết, cam tâm đầu hàng, làm tay sai cho giặc.

       Cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của nhân dân ta nhằm mục tiêu đánh đuổi giặc ngoại xâm, giành độc lập và thống nhất Tổ quốc. Kẻ thù của dân tộc ta là những tên đế quốc lớn mạnh và hiếu chiến. Chúng ta phải hy sinh nhiều người, mất nhiều của là điều khó tránh khỏi. Cuối cùng quân và dân ta đã quét sạch quân xâm lược, đem lại độc lập, thống nhất, hòa bình cho đất nước. Đó là điều hiển nhiên. Toàn dân ta hưởng niềm vui chiến thắng, bạn bè khắp năm châu ngợi ca thắng lợi của chúng ta. Kẻ thù phải khâm phục cuộc kháng chiến của Việt Nam. Ngay những người chủ trương và chỉ huy cuộc chiến tranh từ phía Pháp và Mỹ, cũng thừa nhận họ đã sai lầm khi phát động cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam. Với những người bình thường, biết phân biệt phải trái, đúng sai, thiết tưởng cũng không đưa ra sự hoài nghi “chúng ta chiến thắng hay chiến bại”.

Chỉ với ba điều nêu trên cũng đủ để khẳng định rằng cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ là sự tiếp nối tất yếu của Cách mạng tháng Tám, chính sự xâm lược của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ đã không cho nhân dân ta có sự lựa chọn nào khác là đứng lên kháng chiến, cầm súng bảo vệ Tổ quốc. Đó là sự lựa chọn dũng cảm và sáng suốt để giành được chiến thắng vẻ vang, tiếp nối được truyền thống hào hùng của dân tộc, đáp ứng yêu cầu tiến lên của cách mạng Việt Nam và đi đúng quỹ đạo của thời đại.

N.D.M-K3

 

0 nhận xét: