“Không biết các bạn
trẻ bây giờ yêu nhau thì thế nào, chứ bọn mình ngày xưa yêu nhau là trọng lời hứa
lắm. Đã thề là chờ đợi nhau thì sống c*hết cũng phải giữ lời thề"... Từ
câu nói đó mà câu chuyện của bà giáo Chu Lưu Quang, người đã từng là một thiếu
nữ Hà Nội xinh đẹp hơn 40 năm qua đã vượt qua nỗi cô đơn, đắng cay để quyết giữ
trọn tấm lòng son sắt với người yêu là một chiến sĩ đã mất, bắt đầu…
Trong ngôi nhà nhỏ,
người phụ nữ hiền hậu kể về câu chuyện tình duy nhất của cuộc đời mình với ánh
mắt đượm buồn. Hồi đó, bà đem lòng yêu người thanh niên cùng thôn là Đào Đức Định.
"Anh ấy là người rất lãng mạn. Hồi chúng tôi yêu nhau anh Định vẫn thường
dẫn tôi lên đồi hái sim. Anh ấy còn bảo, nếu chúng mình lấy nhau, anh thích con
đầu lòng là con gái và anh muốn nó giống hệt em" - bà tâm sự. Tình yêu
đang độ chín thì hai người phải chia tay để anh Định lên đường nhập ngũ. Lúc đó
bà Quang vừa tròn 19 tuổi.
Trước ngày lên đường,
anh đã đàn và hát cho tôi nghe. Thế nhưng, khi đang đàn và hát say sưa thì dây
đàn bỗng nhiên bị đứt. Tôi đã khóc và nói với anh ấy rằng đó là điềm báo không
lành. Anh ấy nhìn tôi cười và bảo: "Em đúng là con gái. Chỉ hay suy diễn
lung tung". Anh ấy nói vậy nhưng cũng không giấu được những giọt nước mắt.
Anh Định còn nói với tôi, nếu anh ấy đi lâu quá mà chưa trở về thì đừng đợi, đừng
để vụt mất tuổi thanh xuân" - bà giáo Quang nhớ lại.
“Lá thư cuối cùng của
anh ấy gửi cho tôi, anh ấy đã viết là: "Chúng ta xa nhau vào mùa mưa là
mùa ly biệt, nhưng rồi Định tin rằng, thống nhất Tổ quốc là một ngày nắng đẹp.
Định sẽ trở về quê hương, sẽ bước vội trên con đường từ bến xe về nhà dù còm
cõi ốm đau, dù tàn phế... miễn làm sao vẫn có một tâm hồn trở về gặp Quang và
gia đình". Thế nên tôi luôn tin anh ấy sẽ không thất hứa với tôi" -
bà Quang nhớ lại.
Nhưng điều bà giáo
Quang không dám nghĩ tới thì nó vẫn cứ đến. Tháng 10/1974, gia đình ông Định nhận
được giấy báo tử. Hay tin, bà giáo Quang ch*ết lặng. Bao nhiêu hy vọng về một
ngày đoàn viên hạnh phúc giờ tan thành mây khói. Lúc đó, bà đã nghĩ đến cái c*hết
để mong được gặp lại người yêu dù là ở một thế giới xa xôi. Thế nhưng khi tỉnh
táo bà Quang lại nghĩ mình nhất định phải sống. Sống để tìm hài cốt của người
yêu, để tâm hồn ông không phải vất vưởng, lạnh lẽo ở một nơi xa lạ nào đó.
Hơn bốn mươi năm đi
tìm mộ liệt sỹ Đào Đức Định, bà Quang không còn nhớ nổi mình đã đi tới những
đâu và gặp những ai nữa. Bởi ở đâu có manh mối là bà đều tìm đến. Người thân
trong gia đình liệt sỹ Định nhiều lúc cũng rơi vào tuyệt vọng nhưng bà Quang
thì không. Bà không bỏ qua bất kể một cơ hội nào để tìm hài cốt người yêu, dù
đó là ở đất nước bạn Lào, Campuchia xa xôi. Bà chia sẻ: "Có lúc tôi không
còn niềm tin nữa, những lúc ấy tôi thường ra mộ gió (ngôi mộ xây ở địa phương,
chỉ có tên của liệt sỹ Định chứ không có hài cốt) của anh để cầu mong anh tiếp
thêm cho tôi nghị lực. Tôi đã tâm sự với anh rất nhiều và xin anh dẫn đường chỉ
lối cho mình". Thế nên dù không chính thức cưới hỏi và cũng chả cần ai
công nhận, nhưng trong lòng bà giáo Chu Lưu Quang đã "cưới" chàng
thanh niên Đào Đức Định từ ngày ông ngỏ lời yêu.
Sau hơn nửa đời người,
cuối cùng một ánh sáng hy vọng dẫu dù rất mong manh đã lóe lên với người phụ nữ
chung thủy là khi hay tin anh chiến sĩ Định dũng cảm năm nào, đã nằm xuống cùng
3 người đồng đội khác ở tỉnh Kandal, Campuchia. Có lẽ giờ đây, phần thưởng lớn
lao nhất dành cho người phụ nữ chung thủy sắt son không gì hơn là có thể đón liệt
sĩ Đào Văn Định về với quê hương, gia đình ấm áp./.
HĐQ-H4
0 nhận xét:
Đăng nhận xét