Thập kỷ tám mươi, khổ vô cùng
Ăn
cơm muối vừng, thịt là muối nghệ
Lương
hưu cấp bằng củ khoai, củ sắn
Có
khi bằng phân đạm, xà phòng

Đói
rách, thiếu ăn lắm điều cơ cực
Kể
lại đau lòng, nhưng mà rất thật
Ngẫm
chút xưa, để nghĩ đến nay...
Trong
một làng, vài tivi đen trắng
Xúm
nhau lại, đông hơn xem rạp
Mà
yêu thương vẫn cứ ngập tràn!
Tình
người cứ trào dâng cuồn cuộn
Khổ
mà vui, lòng cứ thấy sướng
Hơn
bây giờ, đèn ai rạng nấy thôi...
Nhưng
tình người bọt bèo, chát mặn
Sống
bon chen, chẳng còn nồng ấm
Mong
khi nào được giống ngày xưa ...
Phồn
vinh rồi, mong giàu đẹp mãi
Để
xua đi những gì khổ ải
Của
những ngày thiếu muối, đói cơm !
Công
những người hy sinh vì nước
Công
những người tảo tần mưa nắng
Mò
mẫm, chắt chiu, để bát cơm đầy
Cả
ngọt bùi ngấm trong dòng máu
Xin
trải lòng cùng con và cháu
Có
hôm nay, trân trọng những ngày qua!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét