Thời gian qua, một số nước phương Tây đã đưa ra các
đánh giá, nhận định không đúng về quyền con người ở VN. Nhận diện và đấu tranh
bác bỏ các quan điểm sai trái này cần được đặc biệt coi trọng trong cuộc đấu
tranh tư tưởng, lý luận, không chỉ vì hình ảnh, uy tín của Việt Nam trên trường
quốc tế, mà còn vì chân lý, lẽ phải luôn thuộc về chúng ta.
Quyền con người thường được hiểu là những nhu cầu, lợi
ích tự nhiên, vốn có của con người được ghi nhận và bảo vệ trong pháp luật quốc
gia và các thỏa thuận pháp lý quốc tế. Nội hàm của quyền con người rất rộng,
không ngừng được bổ sung và phát triển cùng với sự phát triển của xã hội. Trên
thế giới không có quyền con người trừu tượng, chỉ có quyền con người cụ thể.
Tuy nhiên, mỗi giai cấp và xã hội khác nhau có sự lý giải khác nhau đối với quyền
con người.
Lâu nay, các nước phương Tây thường rêu rao cái gọi là
“nhân quyền cao hơn chủ quyền”, “quyền lực nhà nước ở một quốc gia không được
đàn áp nhân quyền”. Về thực chất, quan điểm này đã đối lập quyền con người với
chủ quyền. Họ lập luận một cách phi lý rằng, vấn đề quyền con người không thuộc
công việc nội bộ của một nước. Thậm chí, một số nước phương Tây còn quy chụp
rằng “việc Việt Nam nhấn mạnh chủ quyền quốc gia cao hơn tất cả, trên thực tế
là lấy danh nghĩa duy trì chủ quyền quốc gia để duy trì quyền lực thống trị của
Đảng Cộng sản Việt Nam” (!?). Họ còn rêu rao rằng, tuyệt đối hóa tầm quan trọng
của chủ quyền quốc gia là sai lầm (!?) và ngụy biện bằng viện dẫn báo cáo về an
ninh con người của một số tổ chức quốc tế, như Báo cáo phát triển con người của
Chương trình Phát triển Liên hợp quốc (UNDP), cũng nhấn mạnh bảo đảm an ninh cá
nhân, mà coi nhẹ, không đề cập đến an ninh quốc gia.
Có thể nói, quan điểm “nhân quyền cao hơn chủ quyền”
là hoàn toàn sai trái. Như chúng ta đã biết, quyền con người không bao giờ tách
khỏi điều kiện, trình độ phát triển và chủ quyền của từng quốc gia - dân tộc.
Quan điểm “nhân quyền cao hơn chủ quyền” thực chất chỉ là “bình phong” che đậy
cho các âm mưu mà các nước phương Tây lợi dụng để can thiệp vào công việc nội bộ,
chủ quyền của nước khác.
Một số nước phương Tây tuyệt đối hóa tính phổ biến,
phổ quát của quyền con người, phủ định hoặc cố tình “lờ đi” tính đặc thù của quyền
con người, ra sức cổ vũ cho cái gọi là “quyền con người không có biên giới quốc
gia”, “nhân quyền phổ biến chỉ có một, bất kỳ quốc gia nào cũng đều cần phải
tuân thủ tiêu chuẩn thống nhất về quyền con người”. Không chỉ dừng lại ở việc
nêu lên quan điểm, một số nước phương Tây còn dựa trên “tiêu chuẩn” chủ quan
của mình để kêu gọi việc thiết lập cơ chế cần thiết nhằm đánh giá việc thực
hiện quyền con người của nước khác. Chẳng hạn, Quốc hội Mỹ đã ra nghị quyết yêu
cầu Chính phủ Mỹ hằng năm phải đệ trình báo cáo tình hình nhân quyền của các
nước trên thế giới. Trước tiên, cần khẳng định rằng, quyền con người là một
trong những vấn đề thu hút sự quan tâm của cộng đồng quốc tế hiện nay. Tuy
nhiên, dù vấn đề quyền con người có tính phổ biến, có điểm chung ở mức độ nhất
định, nhưng không thể coi nhẹ hoặc phủ nhận tính đặc thù của nó. Mặt khác, cơ
chế hợp tác quốc tế trong lĩnh vực quyền con người cũng không được vượt qua chủ
quyền quốc gia.
Quyền sống và quyền phát triển là quyền con người cơ
bản nhất. Quyền độc lập của một quốc gia, quyền sống, quyền phát triển của công
dân là các quyền con người cơ bản nhất. Không có quyền sống, các quyền khác của
con người đều trở nên vô nghĩa; quốc gia không độc lập, quyền sống của người
dân khó được bảo đảm; kinh tế, văn hóa, xã hội không phát triển, đời sống của
người dân khó có thể được nâng cao. Vì thế, quyền độc lập, quyền sống và quyền
phát triển là những quyền con người cần được ưu tiên.
Nhấn mạnh quyền sống và quyền phát triển không có
nghĩa là coi nhẹ hay phủ nhận các quyền chính trị. Các nước phương Tây luôn rêu
rao rằng, “quyền chính trị là quyền con người quan trọng nhất, thậm chí là quyền
con người duy nhất”. Đây là quan điểm phiến diện, không phù hợp với thực tế.
Cho dù quyền tự do, dân chủ về chính trị là một trong những quyền con người
quan trọng, có vai trò không thể thiếu đối với việc thực hiện quyền sống và
quyền phát triển, nhưng không phải là quyền con người duy nhất.
Tóm lại, hiện nay một số nước phương Tây vẫn đưa ra
những quan điểm về QCN thiếu căn cứ cả về phương diện lý luận và thực tiễn,
không phù hợp với các quy định của pháp luật quốc gia và quốc tế về quyền con
người, trong đó có Hiến chương của LHQ. Việc đấu tranh với các quan điểm sai
trái này phải được thực hiện một cách đồng bộ trên nhiều mặt trận thông qua các
phương thức đa dạng, như chính trị, tư tưởng, pháp lý,... gắn chặt giữa bảo đảm
quyền con người với bảo vệ quyền người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét