Với tầm nhìn xa trông rộng, Chủ
tịch Hồ Chí Minh khẳng định “một nền giáo dục đào tạo ra những công dân hữu ích
cho nước Việt Nam, một nền giáo dục làm phát triển hoàn toàn những năng lực sẵn
có” của người học.Trong khi đất nước vẫn còn trong thời kỳ non trẻ, một phần đất
nước còn trong vòng nô lệ, người dân “cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc”, nhưng
tư tưởng về giáo dục của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã mang tính đi trước, mở đường,
mang tính thời đại. Việc đầu tiên của Nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hòa sau
khi đánh “giặc đói” là đánh “giặc dốt”, tức là nâng cao dân trí. Ngày nay, nhân
loại đang bước vào một nền văn minh trí tuệ, một nền kinh tế tri thức thông qua
việc đẩy mạnh xã hội học tập. Thực tế cũng chỉ ra rằng, xã hội càng phát triển,
thì tri thức càng trở nên quan trọng và là thế mạnh của các quốc gia, nhiệm vụ
của giáo dục là tạo nên những thế hệ công dân có tri thức, có đạo đức, biết tự
học, tự trang bị kiến thức, kỹ năng. Và trong nền kinh tế tri thức, ưu thế
không hoàn toàn lệ thuộc vào các nhân tố truyền thống như tài nguyên, đất đai,
nhân công,… mà nhân tố có ý nghĩa quyết định là chất xám, là trí tuệ con người.
Những nước giàu mạnh đều là những nước có nền giáo dục hiện đại, được đầu tư
bài bản và có chiều sâu, là những nước có nền kinh tế tri thức phát triển. Việc
cạnh tranh sự giàu mạnh của các nước cũng thể hiện ở nền kinh tế tri thức.
Đánh giá cao vai trò của giáo dục
đối với sự hưng thịnh của đất nước, với nhiệm vụ nâng cao dân trí, đào tạo nhân
lực và bồi dưỡng nhân tài, coi đây là nhiệm vụ quan trọng trong sự nghiệp xây dựng
và phát triển đất nước, ngay những ngày đầu thành lập nước, ngày 15/9/1945, Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã gửi bức thư tới các cháu học sinh nhân ngày khai trường, gửi
gắm tình cảm, sự tin yêu và hy vọng vào thế hệ tương lai của đất nước “Non sông
Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh
quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một
phần lớn ở công học tập của các em”.
Để đẩy mạnh sự nghiệp giáo dục
và đào tạo, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn coi trọng vai trò của các thầy giáo, cô
giáo, đánh giá cao sứ mệnh của người thầy: “Người thầy giáo tốt, thầy giáo xứng
đáng là thầy giáo - là người vẻ vang nhất. Dù là tên tuổi không đăng trên báo,
không được thưởng huân chương, song những người thầy giáo tốt là những người
anh hùng vô danh...”. Ðể làm tròn sứ mệnh vẻ vang ấy, người thầy giáo phải có
phẩm chất tốt. Bác nhắc nhở: “Giáo viên phải chú ý cả tài, cả đức, tài là văn
hóa, chuyên môn, đức là chính trị. Muốn cho học sinh có đức thì giáo viên phải
có đức… Cho nên thầy giáo, cô giáo phải gương mẫu, nhất là đối với trẻ con”.
Theo Chủ tịch, học và hành là
hai khâu của quá trình nhận thức gắn bó khăng khít với nhau, chỉ khi học đi đôi
với hành, học tập kết hợp với lao động sản xuất thì người học mới rèn luyện được
cả tri thức và kỹ năng, mới gắn tri thức với thực tiễn xã hội. Người chỉ rõ:
“Lý luận phải đem ra thực hành. Thực hành phải nhằm theo lý luận. Lý luận cũng
như cái tên (hoặc viên đạn). Thực hành cũng như cái đích để bắn. Có tên mà
không bắn, hoặc bắn lung tung, cũng như không có tên. Lý luận cốt để áp dụng
vào thực tế. Chỉ học thuộc lòng, để đem loè thiên hạ thì lý luận ấy cũng vô
ích. Vì vậy, chúng ta phải gắng học, đồng thời học thì phải hành...”. Theo Chủ
tịch Hồ Chí Minh, muốn tạo nên một xã hội văn minh, ở đó con người phải có tri
thức, có đạo đức, văn minh, sống và làm việc theo pháp luật. Người đã thấy được
bản chất của việc dạy và học là muốn hiệu quả, thực chất, phải tập trung phát
triển năng lực sẵn có của người học đó là huấn luyện khả năng tư duy của con
người, phát huy năng lực riêng có của mỗi người. Với tầm nhìn xa trông rộng, Chủ
tịch Hồ Chí Minh khẳng định “một nền giáo dục đào tạo ra những công dân hữu ích
cho nước Việt Nam, một nền giáo dục làm phát triển hoàn toàn những năng lực sẵn
có” của người học. Người phát hiện, khơi gợi và phát huy năng lực đó, không ai
khác đó chính là ngành giáo dục. Ngày nay, ngành giáo dục Việt Nam cũng đang phải
chuyển đổi các mô hình giáo dục linh hoạt, đáp ứng nhu cầu của người học, có những
mô hình học chuyên biệt để người học lựa chọn cho phù hợp năng lực, sở thích, sở
trường của mình; mô hình giáo dục chuyên sâu.
Để có chất lượng và đạt hiệu quả
cao, cần phải thực hiện đúng đắn phương châm, phương pháp giáo dục. Đây là một
nội dung được Bác Hồ đặc biệt quan tâm, vì nó sẽ tạo ra sự khác biệt về chất so
với nền giáo dục phong kiến xa rời thực tế, và nền giáo dục thực dân đồi bại, xảo
trá. Theo lãnh tụ Hồ Chí Minh, nội dung giáo dục phải gắn với thực tiễn Việt
Nam, học đi đôi với hành, lý luận phải liên hệ với thực tế, học tập phải kết hợp
với lao động sản xuất. Giáo dục phải kết hợp cả ba khâu gia đình, nhà trường và
xã hội. Xem nhẹ bất kỳ khâu nào cũng đều hạn chế đến kết quả của giáo dục, hơn
nữa có thể đưa lại những hậu quả khó lường.
Có thể thấy, Chủ tịch Hồ Chí
Minh luôn coi giáo dục là một mặt trận quan trọng, giáo dục cho tất cả mọi người
và làm sao hướng tới cả dân tộc được học, mọi người được học Ý tưởng kiến tạo
“nền giáo dục cho tất cả mọi người” đã được Hồ Chí Minh đề ra và luôn theo đuổi
trên con đường cách mạng. Năm 1919, trong bản Yêu sách của nhân dân An Nam gửi
Hội nghị Véc-xây, Người nêu rõ điểm thứ 6 ghi rõ phải có quyền “Tự do học tập”
cho tất cả các giai tầng ở Việt Nam. Học tập, giáo dục không phải là đặc quyền
của riêng một nhóm người nào, mà là quyền chung, quyền cơ bản của tất cả mọi
người, không phân biệt giai cấp, tầng lớp, lứa tuổi, giới tính trong xã hội.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét