Những năm qua, một trong các yếu tố tạo nên uy tín của Việt Nam trong quan hệ quốc tế là việc Nhà nước Việt Nam luôn khẳng định quan điểm tiến bộ, tích cực về nhân quyền, đồng thời cố gắng tạo điều kiện để mọi người dân được hưởng các quyền của mình và trên thực tế, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu nhân quyền không ai có thể phủ nhận. Tuy nhiên, không phải khi nào hoạt động này cũng nhận được sự hợp tác thiện chí từ một số quốc gia.
Năm 1986, Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VI của Đảng
chính thức tuyên bố đường lối đổi mới, với nội dung cơ bản là chuyển nền kinh tế
từ mô hình kinh tế kế hoạch hóa tập trung sang nền kinh tế nhiều thành phần vận
hành theo cơ chế thị trường có sự quản lý của Nhà nước theo định hướng XHCN;
dân chủ hóa đời sống xã hội trên cơ sở xây dựng nhà nước pháp quyền của dân, do
dân và vì dân; mở cửa tăng cường giao lưu hợp tác với bên ngoài.
Về mặt nhận thức, cùng với việc coi trọng vị thế và vai
trò của con người, vấn đề quyền con người cũng được coi trọng và đánh giá tương
ứng. Hiến pháp năm 2013 khẳng định: “ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam,
các quyền con người về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa và xã hội được tôn
trọng, thể hiện ở các quyền công dân và được quy định trong Hiến pháp và luật”.
Cùng với khái niệm quyền con người, các khái niệm có liên quan khác như quyền
bình đẳng của phụ nữ, quyền trẻ em… cũng được chính thức đề cập trong các văn
kiện của Đảng và các văn bản pháp luật, pháp quy của Nhà nước.
Điều đó cũng đã tạo nên sự chuyển biến về nhận thức: từ
sự đồng nhất một cách ấu trĩ khái niệm quyền con người, như là sản phẩm của chủ
nghĩa cá nhân hoặc như là một thứ công cụ chính trị, mà các thế lực thù địch ở
phương Tây sử dụng để chống phá các nước XHCN đến cách nhìn nhận khách quan
hơn, coi nhân quyền là sản phẩm chung, là sự kết tinh của nền văn minh nhân loại;
tuy mang tính phức tạp và nhạy cảm, nhưng vẫn là một yếu tố không thể bỏ qua
trong đời sống chính trị hiện đại ngày nay.
PQV - H8
0 nhận xét:
Đăng nhận xét