Nhiều năm ở cương vị lãnh đạo cao nhất của Đảng và Nhà nước, cho đến những giây phút cuối cùng, Chủ tịch Hồ Chí Minh không ngừng nỗ lực, kiên quyết, kiên trì nâng cao đạo đức cách mạng, chống chủ nghĩa cá nhân và những biểu hiện của nó như tệ quan liêu, tham nhũng trong hệ thống chính trị, đặc biệt là trong nền hành chính nhà nước.
Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ
nguyên nhân của bệnh quan liêu: Do cá nhân chủ nghĩa mà ngại gian khổ, khó
khăn, sa vào tham ô, hủ hóa, lãng phí, xa hoa. Họ tham danh trục lợi, thích địa
vị quyền hành, coi thường tập thể, xem khinh quần chúng, độc đoán, chuyên quyền.
Họ xa rời thực tế, mắc bệnh quan liêu mệnh lệnh. Cũng do chủ nghĩa cá
nhân mà mất đoàn kết, thiếu tính tổ chức, tính kỷ luật, kém tinh thần trách nhiệm,
không chấp hành đúng đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước, làm hại đến lợi
ích của cách mạng, của nhân dân. Tóm lại, do chủ nghĩa cá nhân mà phạm nhiều
sai lầm. Chủ nghĩa cá nhân là “kẻ thù bên trong của mỗi chúng ta”. Trong
tác phẩm “Đạo đức cách mạng”, Người viết: “Chủ nghĩa cá nhân đẻ ra trăm thứ bệnh
nguy hiểm: quan liêu, mệnh lệnh, bè phái, chủ quan, tham ô, lãng phí... Nó trói
buộc, nó bịt mắt những nạn nhân của nó, những người này bất kỳ việc gì cũng xuất
phát từ lòng tham muốn danh lợi, địa vị cho cá nhân mình, chứ không nghĩ đến lợi
ích của giai cấp, của nhân dân. Chủ nghĩa cá nhân là một kẻ địch hung ác của chủ
nghĩa xã hội. Người cách mạng phải tiêu diệt nó”.
Người cho rằng, quan liêu không
chỉ có trong các cơ quan nhà nước, mà có cả trong Đảng và các tổ chức chính trị
- xã hội. Người chỉ rõ, trong một cơ quan, một tổ chức, người quan liêu là những
cán bộ, công chức tựa như “ông quan cách mạng”; là kẻ thù bên trong, nằm trong
các tổ chức của ta, nó ngấm ngầm ngăn trở, phá hoại sự nghiệp cách mạng. Những
kẻ đó chính là những cán bộ công quyền nhưng xa dân, khinh dân, sợ dân, không
tin cậy nhân dân, không hiểu biết nhân dân, không thương yêu nhân dân. Bệnh
quan liêu biểu hiện ra bên ngoài với muôn hình vạn trạng khác nhau. Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã phác họa chân dung của người cán bộ mắc bệnh quan
liêu là “nghị quyết đầy túi áo, thông cáo đầy túi quần”; kẻ quan liêu “Khi
phụ trách ở một vùng nào thì như một ông vua con ở đấy, tha hồ hách dịch, hoạnh
họe. Đối với cấp trên thì xem thường, đối với cấp dưới cậy quyền lấn áp. Cái đầu
óc “ông tướng, bà tướng” ấy đã gây ra bao ác cảm, bao chia rẽ, làm cho cấp trên
xa cấp dưới, đoàn thể xa nhân dân”. Vì quan liêu, tất nhiên họ không sâu sát thực
tế, quen ngồi nghe báo cáo không kiểm tra, nên sẽ mắc sai lầm nghiêm trọng
trong hai khâu quan trọng nhất là: 1- Hoạch định chính sách, ra quyết định; và
2- Công tác cán bộ. Bệnh quan liêu tạo ra sự chuyên quyền, độc đoán, làm
cho cấp dưới, mọi người bất mãn hoặc sợ sệt, không dám (hoặc không muốn) phát
huy sáng kiến và lòng hăng hái trong công việc, dẫn tới mọi cái đều phụ thuộc
vào một hay một vài cá nhân. Tình trạng đó tạo ra một thứ văn hóa xấu trong
công sở là thói xu nịnh; đồng thời, không tạo môi trường cho đấu tranh tự phê
bình và phê bình; mà ngược lại, tạo ra môi trường tốt nhất để cho “ông quan
liêu” lấy của công làm của tư hoặc ban phát ân huệ, tạo những vỏ bọc bảo vệ cho
địa vị và những đặc quyền, đặc lợi của mình; từ đó, lại phái sinh ra những hậu
quả xấu như chủ nghĩa hình thức, giả dối, với trên “làm thì láo, báo cáo
thì hay”, với nhân dân và cấp dưới thì hứa hẹn kiểu mị dân. Nếu quan liêu là
“con đẻ” của chủ nghĩa cá nhân thì chính quan liêu lại là “cha đỡ đầu”, góp phần
nuôi dưỡng, ấp ủ, dung túng, bao che cho nạn tham ô, lãng phí.
Tác hại của bệnh quan liêu là
vô cùng nguy hiểm, nó đã làm tiêu vong sự nghiệp của biết bao nhiêu chính khách
và các chế độ chính trị. Bệnh quan liêu làm tiêu tan phẩm chất tốt đẹp
của người cán bộ và cơ quan nhà nước, làm cho dân sợ, dân ghét và dân khinh.
Trong những năm cuối đời, Người
vẫn trăn trở rất nhiều về sứ mệnh của Đảng ta - đảng cầm quyền. Vì thế, ngoài bản Di
chúc, Người còn căn dặn: “Một dân tộc, một đảng và mỗi con người, ngày hôm qua
là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, không nhất định hôm nay và ngày mai vẫn được mọi
người yêu mến và ca ngợi, nếu lòng dạ không trong sáng nữa, nếu sa vào chủ
nghĩa cá nhân”.
Để vận dụng những chỉ dẫn của Chủ
tịch Hồ Chí Minh vào đấu tranh phòng, chống quan liêu hiện nay có hiệu quả tích
cực, cần xuất phát từ luận đề trong tư tưởng của Người là: “Có cán bộ tốt, việc
gì cũng xong/ Muôn việc thành công hoặc thất bại, đều do cán bộ tốt hoặc kém”.
Những chỉ dẫn của Chủ tịch Hồ
Chí Minh về chống chủ nghĩa cá nhân - mà một biểu hiện của nó chính là bệnh
quan liêu, mệnh lệnh, độc đoán, chuyên quyền... trong đội ngũ cán bộ, đảng viên
- vẫn tiếp tục soi sáng sự nghiệp cách mạng nước ta trong giai đoạn hiện nay;
góp phần xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong sạch, vững mạnh, xây dựng Nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, dựng xây đất
nước phát triển phồn vinh, hạnh phúc./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét