Trong
cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, ngay từ đầu, Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí
Minh không chủ quan về một kẻ thù mới là đế quốc Mỹ, song, vẫn hy vọng về sự
nghiệp thống nhất đất nước sẽ có được sau 2 năm ký Hiệp định Geneve về Đông
Dương. Song điều dự báo và không mong muốn đó đã thành sự thật. Mỹ - ngụy đã
phá hoại Hiệp định Geneve hòng chia cắt đất nước, tách Nam bộ ra khỏi Việt Nam.
Trong
bối cảnh đó, nhân dân Việt Nam buộc phải tiến hành cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu
nước với đặc điểm lớn và bao trùm nhất là đất nước bị chia làm hai miền. Nhưng
Việt Nam là một cơ thể thống nhất, từ đất liền ra hải đảo, không thể tách rời.
Đảng và Bác Hồ đã nhiều lần khẳng định: “Nước Việt Nam nhất định sẽ thống nhất,
vì nước ta là một khối, không ai chia cắt được”, “Nam Bắc là một nhà, là anh em
ruột thịt, quyết không thể chia cắt được”, “Trung Nam Bắc đều là bờ cõi của ta,
nước ta nhất định sẽ thống nhất”, “Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một,
không ai có thể chia cắt được”, “Đồng bào Nam bộ là dân nước Việt Nam. Sông có
thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý đó không bao giờ thay đổi!”...
Ấy
vậy mà hơn 40 năm đã trôi qua, nhiều thế lực phản động thù địch của những người
ở bên kia chiến tuyến vẫn nuôi ước mơ viển vông, không dám nhìn vào sự thật của
cuộc chiến. Nếu như đối với chúng ta, ngày 30/4 hàng năm là Ngày Thống nhất,
ngày non sông liền một dải, cả nước hân hoan trong bài ca thống nhất thì với những
thế lực phản động, thù địch, đó là ngày Quốc hận.
Gần
đây, một bài viết trên trang VOA với tựa đề “ Quốc hận, hận ai, hận cái gì và hận
để làm gì” đã công khai bày tỏ quan điểm phản động của mình nhằm khoét sâu mâu
thuẫn dân tộc vốn đã được hòa giải từ rất nhiều năm trước, trong đó có đoạn: “Trước
hết Việt quốc hận ai và hận cái gì? Về mặt khách quan, Việt quốc hận đối phương
Việt cộng đã đành, mà còn hận cả người bạn đồng minh Hoa Kỳ năm xưa, nay đã và
đang trở thành là đối tác làm ăn với cựu thù Việt cộng từ sau 1995, bãi bỏ cấm
vận, thiết lập quan hệ ngoại giao với nhà cầm quyền Việt cộng... Về mặt chủ
quan, người Việt quốc gia hận những người lãnh đạo hàng đầu về chính trị cũng
như quân sự có trách nhiệm trước sự sụp đổ nhanh chóng chế độ Việt Nam Cộng Hòa
và có thể hận với chính mình nữa. Thật vậy, người Việt quốc gia ở hải ngoại 44
năm qua và có thể cho đến lúc chết vẫn mang trong lòng mối hận người, hận mình,
với tính chất và cường độ hận khác nhau. Mối hận hàng đầu là đối với đối phương
Việt cộng. Với đối tượng này, tính chất và cường độ mối hận phải được diễn đạt
bằng ngôn từ “căm hận”hay “căm thù”. Căm hận hay căm thù Việt cộng là điều
tất nhiên, vì là đối phương, kẻ thù chính trong một cuộc chiến phi nghĩa do họ
phát động, tiến hành đã gây nhiều hận thù trong chiến tranh. Và sau cuộc chiến
tiếp tục gây nhiều thù hận vì đã xích hóa nhân dân cả nước dưới chế độ độc tài
cộng sản hà khắc, tàn bạo, phi nhân”.
Thế
nhưng, không một ai có thể phủ nhận được lịch sử, bởi “thêm lịch sử là bất
nhân, bớt lịch sử là bất nghĩa”, ngay cả những vị tướng đứng đầu của Việt Nam Cộng
hòa như Nguyễn Cao Kỳ đã khẳng định: Bổn phận của bất cứ người Việt Nam ở phía
nào, chính kiến nào nếu là người yêu nước thật sự không bao giờ chấp nhận hai
nước Việt Nam, chia đôi sẻ bảy, có hai nước VN trên thế giới này. Phải là một
nước VN thống nhất ... Các anh là người có công thống nhất xứ sở thì là người
Việt yêu nước. Tôi phải ngả mũ chào thua ..." hay “Hòa hợp dân tộc sẽ tập hợp được sức mạnh.
Cứ đặt lợi ích dân tộc lên trên thì chúng ta tự khắc biết phải ứng xử thế nào
cho hợp lẽ.
Đối
với Việt Nam, “Đại đoàn kết toàn dân tộc trên nền tảng liên minh giai cấp công
nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức dưới sự lãnh đạo của Đảng là đường
lối chiến lược của cách mạng Việt Nam; là nguồn sức mạnh, động lực chủ yếu và
là nhân tố có ý nghĩa quyết định bảo đảm thắng lợi bền vững của sự nghiệp xây dựng
và bảo vệ Tổ quốc”.
Trong
bối cảnh mới, nhiều nhân tố thuận lợi để phát huy khối đại đoàn kết mất đi, xuất
hiện nhiều nhân tố, thời cơ mới và nảy sinh không ít những nhân tố kìm hãm, phá
vỡ khối đại đoàn kết, đưa đến sự chia rẽ cộng đồng dân tộc. Những nhân tố đó
như là phần chìm của tảng băng, khó phát hiện, và phát hiện được thì ngăn chặn
sự phát triển, lây lan cũng không dễ dàng. Đặc biệt, thời gian gần đây, âm mưu
chia rẽ dân tộc của các thế lực thù địch và phần tử xấu luôn diễn ra thường
xuyên, liên tục, thể hiện trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội. Một số phần tử
trong nước núp bóng dưới danh nghĩa “yêu nước”, “bảo vệ dân oan”, “phong trào
dân chủ”, “mạng lưới blogger”... ra sức tiếp tay cho các hoạt động chống phá từ
bên ngoài, kích động người dân biểu tình, hình thành những trào lưu đối lập...
nhằm thực hiện mưu đồ chia rẽ, phá vỡ tính thống nhất của dân tộc. Tất cả hoạt
động đó của các thế lực thù địch không chỉ nhằm làm suy giảm, tiến tới làm mất
lòng tin của quần chúng nhân dân vào Đảng Cộng sản Việt Nam, vào sự nghiệp cách
mạng; mà lớn hơn, chúng còn nhằm gây mâu thuẫn chia rẽ giữa đồng bào trong nước
với nhau; giữa đồng bào trong nước với đồng bào ở nước ngoài.
Song
nhân dân Việt Nam luôn tin tưởng và các thế lực thù địch cần phải hiểu rằng,
dân tộc Việt Nam có tình yêu nước nồng nàn, tinh thần đoàn kết, gắn bó lâu đời,
được thử thách qua nhiều thăng trầm của lịch sử, sự kết dính của tình dân tộc
không dễ gì các thế lực thù địch có thể chia rẽ được. Ý chí thống nhất để phấn
đấu cho mục tiêu tối cao là độc lập, tự chủ được hình thành từ rất sớm trong đại
gia đình dân tộc Việt Nam. Ở Việt Nam, “thống nhất” gắn liền với “độc lập”. Muốn
độc lập phải thống nhất thì mới có đủ sức mạnh để giữ nước và dựng nước. Mọi xu
hướng cát cứ, chia cắt đều không tồn tại được lâu dài vì đi ngược yêu cầu đó.
VĐ = KBC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét