Ước
mơ lớn nhất của cô là mong cho đến ngày đất nước được hòa bình để ngủ một đêm
ngon giấc.
Anh
hùng Phạm Thị Mai (tên thường gọi là Tám Mai) sinh ra trong một gia đình rặt
nông dân nghèo trên quê hương cách mạng Hàm Liêm anh hùng.
Năm 1961, khi vừa tròn 14 tuổi,
Phạm Thị Mai đã tình nguyện tham gia làm liên lạc, vận chuyển vũ
khí, tiếp tế thuốc men, lương thực vào các ấp chiến lược cho quân ta. Đến
năm 17 tuổi, bà được giao nhiệm vụ Phó Bí thư Xã đoàn Hàm Liêm, đồng
thời là đội viên du kích mật Sông Nhị hoạt động khắp các vùng Hàm Tiến, Hàm
Phong và Hàm Hiệp. Nhờ lòng quả cảm, tích cực tham gia chiến đấu, tháng
2/1965 Phạm Thị Mai vinh dự được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam. Hai năm
sau đó bà được phân công làm Hội trưởng Hội LHPN xã. Lúc bấy giờ phong trào chiến
đấu của cánh mạng đang nở rộ, bà tiếp tục được điều động làm chính trị viên Xã
đội Hàm Liêm, chỉ huy du kích mật tham gia nhiều trận đánh ác liệt tại địa
phương.
Ngày
8/3/1968, Tiểu đoàn 4 thuộc Sư đoàn 23 của địch điều từ Buôn Mê Thuột về mở chiến
dịch càn quét “làm cỏ Việt cộng” Hàm Chính - Hàm Liêm. Đội du kích được lệnh
rút vào căn cứ an toàn chỉ để lại 5 người là Tám Mai, anh Công (Thường vụ Tỉnh
Đoàn), anh Đức (Trưởng Công an xã), anh Nhung (cán bộ kinh tế xã), anh Hai Giò
(cán bộ xã Hàm Liêm) ẩn nấp dưới căn hầm bí mật, bám trụ chiến đấu trong ấp chiến
lược Tân An.
Khi
bị phát hiện, bọn địch bắn xối xả, hò nhau xông đến tung lựu đạn vào miệng hầm,
làm hy sinh 4 đồng chí, nhưng Tám Mai vẫn gan dạ chiến đấu đến viên đạn cuối
cùng. Còn hai quả lựu đạn M26, cô nhoài người tung lên miệng hầm đã khiến cho mấy
tên lính đền mạng.
Tám
Mai bị thương nặng ở hai chân và bị địch bắt. Bọn địch dùng mọi cực hình tra tấn
làm cô chết đi, sống lại vẫn không khai thác được gì, chúng đã cưa chân cô
ngang nửa đùi.
Bọn
địch mang cô vào nhà thương chữa trị, chúng tiếp tục cưa chân cô hai lần nữa
làm chân trái sát bẹn, chân phải sâu hơn nửa đùi. Sau đó, chúng tống cô vào trại
giam Lao Xá - Phan Thiết. Tại đây, tấm gương dũng cảm của Tám Mai đã khiến cho
tù nhân bừng bừng khí thế đấu tranh đòi tự do, cấm ngược đãi, hành hạ tù nhân
trong trại nữ tù.
Đầu
tháng 9/1969, nghe tin Bác Hồ mất, Tám Mai và Nguyễn Thị Điệp (còn có tên là Hiệp,
hiện ở Đức Long, TP. Phan Thiết) là hai phụ nữ “chỉ huy” trong nhà lao phát động
chị em tù chính trị đeo băng tang, tưởng niệm Hồ Chủ tịch và dấy lên phong trào
đấu tranh quyết liệt với kẻ thù.
Cuối
năm 1970, bọn địch hoảng sợ phong trào đấu tranh của trại tù đã chuyển một số
tù chính trị ra quân lao Nha Trang và Côn Đảo. Riêng Tám Mai (chúng gọi là Tám
cụt), chúng cách ly ra khỏi nhà tù, thả tự do vì chúng nghĩ, cụt hai chân dù có
muốn cũng không thể nào làm gì được trong ấp chiến lược.
Về ấp chiến lược, Tám Mai được cấp
trên giao nhiệm vụ chỉ huy du kích mật, lên sa bàn các trận đánh và dò la tin tức.
Anh em trong đội du kích mật gọi Tám Mai là “cục vàng sống” của du kích, hoạt động
hợp pháp với vỏ bọc một người phụ nữ bị tàn tật.
Bọn
địch không thể ngờ rằng người phụ nữa tàn tật kia là chỉ huy du kích mật, phân
công, bố trí đặt mìn, tung lựu đạn ám sát ác ôn, tiêu diệt 28 tên lính cộng hòa
tại trường học xã Hàm Liêm, diệt 2 xe tăng M.113 và M.141, làm nổ lựu đạn diệt
địch rung rạp hát Li Lát - Phan Thiết khiến địch hoang mang, khiếp sợ.
Năm
2000, nữ thương binh nặng Phạm Thị Mai được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh
hùng lực lượng vũ trang nhân dân sau 25 năm thống nhất đất nước. Và cũng năm
đó, UBND huyện Hàm Thuận Bắc xây tặng căn nhà tình nghĩa ngày nay cô đang ở, với
mức lương, trợ cấp hơn 3,5 triệu đồng/tháng, cuộc sống của cô giờ đây tạm ổn và
chan hòa niềm vui trong tình yêu thương, quý trọng.
CXH - KBS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét