Chiều đong đầy bao cảm xúc rưng rưng
Tay nâng nhẹ từng hũ tro xếp lại
Những người ấy họ đã ra đi mãi
Dịch bệnh hoành hành nên mắc phải không qua
Trước kia thì chúng tôi vốn lạ xa
Bỗng gần gũi thân như là ruột thịt
Căn phòng lặng từng nỗi đau câm nín
Chỉ lệ nhoà theo hương khói tỏa bay
Chúng tôi vốn là con đất nước này
Chọn binh nghiệp để đêm ngày cống hiến
Đâu khó khăn gian nan là xuất hiện
Chẳng để dân mình phải đối diện lâm nguy
Trong nhiệm vụ có lúc cũng kiệt suy
Đồng đội khép nụ cười khi rất trẻ
Mất mát, hy sinh càng làm con tim hé
Sức mạnh kết đoàn luôn khẽ gọi niềm tin
Khắp Tổ quốc này bước chân chúng tôi in
Từ núi thắm mắt xa nhìn biển cả
Gian khổ mấy chẳng thể làm gục ngã
Quân đội tự hào đã chọn dẫu hy sinh
Trở lại căn phòng một không khí lặng thinh
Đâu đó vang lên tiếng kinh cầu khe khẽ
Những người ở đây có cả già và trẻ
Bởi nhiễm dịch mà họ lặng lẽ ra đi
Họ giống người nhà nên lệ ướt bờ mi
Quả trứng, bát cơm cho vơi đi buồn tủi
Giờ chúng tôi sẽ hương đèn sớm tối
Mong họ ấm lòng bên: Quân đội của Nhân dân!
NMĐ-H8 (st)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét