Dưới
thời vua Minh Mạng vào năm 1835, lãnh thổ Việt Nam đạt đến cực điểm, rộng
575.000 km2 tức gấp hơn 1,7 lần so với Việt Nam bây giờ (hơn 331.000 km2). Trước
sự lớn mạnh của Đất nước, năm 1839 vua Minh Mạng cho đổi tên nước từ Việt Nam
sang Đại Nam, tức quốc gia rộng lớn hùng mạnh phương nam.
Để
đất nước cường thịnh xứng với tên “Đại Nam”, vua Minh Mạng rất nghiêm khắc với
tham quan, không ngoại trừ bất kỳ ai dù là thân cận khiến tham quan bị diệt sạch
không còn đường sống.
“Bàn
tay sắt” của vua Minh Mạng trong chống tham nhũng đã được lịch sử ghi lại qua
nhiều câu sự vụ, tiêu biểu như ban chỉ dụ tử hình bố vợ - Phó Tổng trấn Gia Định
Huỳnh Công Lý vì tham nhũng 30.000 quan tiền (1821); ra lệnh chém đầu Đặng Văn
Khuê - quản lý kho thóc ở Kinh thành vì ăn chặn thóc trợ cấp cho dân (1822); ra
lệnh chém đầu viên quan Phủ Nội vụ Lý Hữu Diệm vì lấy trộm hơn một lạng vàng
(1823); chặt tay Tư vụ Nội vụ phủ Nguyễn Đức Tuyên vì ăn bớt nhựa thơm
(1831)...
Vua
Minh Mạng cũng có đóng góp lớn cho nền luật pháp khi cho ban hành Luật Hồi tỵ
năm 1831, quy định các việc phải kiêng kỵ, tránh né, buộc các chức sắc trong bộ
máy từ triều đình đến nơi thôn dã phải triệt để chấp hành. Luật này quy định,
khi sắp xếp, bố trí bộ máy quan lại, phải triệt để tránh (không bố trí) những
nơi quê gốc (quê nội), vì ở đó có quan hệ họ tộc gần gũi từng sinh sống nhiều đời
sinh sống…; không bố trí ở quê ngoại (bao gồm quê mẹ, quê vợ và cả những nơi
trước đây đã từng theo học), dù chỉ ngắn ngày.
Đến
đời vua Thiệu Trị, các điều luật phòng chống tham nhũng tiếp tục được bổ sung,
với các quy định ngăn ngừa, loại bỏ các mối quan hệ thân tộc, gia đình, đồng
hương, bè cánh, tránh tình trạng bao che, thông đồng để thực hiện những hành vi
tham nhũng, hối lộ, trù dập, ức hiếp người tố cáo, làm sai lệch cán cân công
lý.
NVN-H1
Tư
liệu tham khảo kienthuc.net.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét