Trước khi thành lập Đảng, khi viết
tác phẩm “Đường Cách mệnh”, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc đã mở đầu tác phẩm bằng câu
nói của V.I. Lênin: “Không có lý luận cách mạng thì cũng không thể có phong
trào cách mạng”([1]); “chỉ đảng nào
được một lý luận tiền phong hướng dẫn thì mới có khả năng làm tròn vai trò chiến
sĩ tiền phong”([2]). Trong Cương
lĩnh thành lập Đảng (tháng 2-1930), dù không trực tiếp tuyên bố Đảng lấy chủ
nghĩa Mác - Lênin làm nền tảng tư tưởng, nhưng Người đã đề ra chủ trương “làm
tư sản dân quyền cách mạng và thổ địa cách mạng để đi tới xã hội cộng sản”([3]) và khẳng định,
điều kiện tiên quyết để gia nhập Đảng là phải “tin theo chủ nghĩa cộng sản”([4]). Theo đó, Đảng
đi theo lý tưởng cộng sản, đi theo con đường mà chủ nghĩa Mác - Lênin đã vạch
ra. Đến Hội nghị Trung ương lần 1 (tháng 10-1930), Luận cương chính trị của Đảng
tuyên bố: “Đảng là đội tiền phong của vô sản giai cấp lấy chủ nghĩa Các Mác và
Lênin làm gốc”([5]).
Tại Đại hội VII của Đảng (năm
1991), trong bối cảnh chế độ xã hội chủ nghĩa sụp đổ ở các nước Đông Âu và Liên
Xô, Đảng ta vẫn khẳng định: “Đảng lấy chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí
Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động. Đảng lấy tập trung dân
chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản”([6]). Sự bổ sung “tư
tưởng Hồ Chí Minh” vào nền tảng tư tưởng của Đảng tại Đại hội VII hoàn toàn phù
hợp với thực tế đã diễn ra từ năm 1930 và với tình cảm của cán bộ, đảng viên, nhân
dân dành cho Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nền tảng tư tưởng của Đảng được tạo thành bởi
chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh là “thể thống nhất liền khối”,
luôn hiện hữu và quyện chặt trong nhau, không thể tách rời.
Nhận diện âm mưu, thủ đoạn của
các thế lực thù địch, phản động và phần tử cơ hội chính trị khi đối lập tư tưởng
Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác - Lênin:
Đấu tranh bảo vệ nền tảng tư tưởng
của mình là vấn đề mang tính quy luật của một đảng chính trị. Như mọi cuộc chiến
khác, muốn giành thắng lợi, người tranh đấu phải hiểu rõ âm mưu và thủ đoạn của
đối phương. Thực tế cho thấy, để đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác
- Lênin, các thế lực thù địch, phản động và phần tử cơ hội chính trị đã sử dụng
các thủ đoạn chủ yếu sau đây.
Trước hết, chúng mưu toan phủ
nhận sự tồn tại của “tư tưởng Hồ Chí Minh”, xuyên tạc rằng Chủ tịch Hồ Chí Minh
chỉ là nhà hoạt động thực tiễn chứ không phải là nhà tư tưởng. Mặc dù giá trị,
tầm vóc của tư tưởng Hồ Chí Minh đã được kiểm định bằng thắng lợi của cách mạng
Việt Nam và phong trào giải phóng dân tộc trên toàn thế giới, được thừa nhận bởi
các học giả ở trong nước và nước ngoài, nhưng các thế lực thù địch, phản động,
phần tử cơ hội chính trị vẫn rêu rao xuyên tạc rằng, “tư tưởng Hồ Chí Minh chỉ
là sự tô vẽ của Đảng Cộng sản Việt Nam”. Để chứng minh cho điều đó, họ đưa ra
các luận chứng mang tính chủ quan, khiên cưỡng, như: Xét về nội dung, Hồ Chí
Minh là người đọc nhiều, nhớ nhiều, giỏi tổng thuật chủ kiến của người khác và
không dẫn nguồn nên người ta cứ tưởng Hồ Chí Minh là người đưa ra các quan điểm
đó, nhưng thực chất thì không phải. Xét về hình thức, Hồ Chí Minh chỉ có những
bức thư ngắn, những bài viết, bài nói ngắn chứ không có các tác phẩm đồ sộ như
các nhà tư tưởng khác. Họ còn rêu rao rằng, trong bối cảnh ngọn cờ Mác - Lênin
mất “thiêng” khi chế độ xã hội chủ nghĩa sụp đổ liên tiếp ở các nước Đông Âu, tại
Đại hội VII (năm 1991), Đảng Cộng sản Việt Nam vội vã “nhào nặn” ra cái gọi là
“tư tưởng Hồ Chí Minh” để “gia cố” cho nền tảng tư tưởng đang “lung lay” của
mình. Do đó, tư tưởng Hồ Chí Minh hoàn toàn là sản phẩm chủ quan, duy ý chí của
Đảng Cộng sản Việt Nam với mong muốn giữ lại quyền lãnh đạo của mình.
Những luận điệu xuyên tạc này của
các thế lực thù địch hoàn toàn đối lập với sự thật lịch sử. Trên thực tế, nhờ
có tư tưởng Hồ Chí Minh - sự vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lênin vào thực
tiễn Việt Nam, cách mạng Việt Nam đã giành được những thắng lợi vĩ đại. Tư tưởng
Hồ Chí Minh không chỉ làm biến đổi số phận của dân tộc Việt Nam mà còn góp phần
làm sụp đổ chủ nghĩa thực dân trên quy mô toàn thế giới, thúc đẩy “bánh xe lịch
sử theo hướng tiến bộ”([7]). Cùng với Đảng
Cộng sản Việt Nam, nhiều nhà khoa học và chính khách lớn của thời đại cũng khẳng
định giá trị và tầm vóc thời đại của tư tưởng Hồ Chí Minh. Tổng Bí thư Đảng Cộng
sản Mỹ - Gớt Hôn viết: “Đồng chí Hồ Chí Minh là một lãnh tụ và một nhà tư
tưởng mácxít - lêninnít vĩ đại của thế giới. Đồng chí Hồ Chí Minh là con
người cần thiết xuất hiện đúng lúc, đúng yêu cầu lịch sử với những tư tưởng
và ý kiến đúng. Chính vì vậy, đồng chí đã làm ra lịch sử”([8]).
Giáo sư Nhật Bản Sing-gô Si-ba-ta đã viết một công trình có tên là “Hồ Chí Minh
- nhà tư tưởng”. Việc những kẻ chống phá “quay lưng” lại với những bằng chứng
hiển nhiên về sự tồn tại và giá trị to lớn, bền vững của tư tưởng Hồ Chí Minh
cho thấy, họ không xuất phát từ lập luận khoa học, mà từ động cơ chính trị đen
tối. Đây là sự cố tình phủ nhận, “đổi trắng thay đen” nhằm phủ nhận vai trò
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Với đặc tính “tiền hậu bất nhất”
của những kẻ chuyên “nói càn”, các thế lực thù địch, phản động và phần tử cơ hội
chính trị còn có một giọng điệu hoàn toàn khác là về hình thức bề ngoài
“giả bộ” làm ra vẻ ca tụng, đề cao tư tưởng Hồ Chí Minh để phủ nhận giá trị của
chủ nghĩa Mác - Lênin. Để “hạ bệ” chủ nghĩa Mác - Lênin, họ đưa ra nhiều lý do
khác nhau. Đầu tiên, họ vin vào“yếu tố thời đại”, biện bạch rằng chủ nghĩa Mác
- Lênin chỉ phù hợp với bối cảnh của thế kỷ XIX, cùng lắm là đầu thế kỷ XX, chỉ
thích hợp với văn minh công nghiệp, trong khi bây giờ nhân loại đã ở thế kỷ
XXI; trong thời đại kinh tế tri thức và toàn cầu hóa, sứ mệnh của giai cấp công
nhân đã khác đi, vai trò của trí thức “lên ngôi” nên chủ nghĩa Mác - Lênin trở
nên lỗi thời và bị lịch sử vượt qua. Đây là cách lập luận rất “hàm hồ”, bởi cho
dù thời đại mà chúng ta đang sống rất khác với thời đại mà C. Mác, Ph.
Ăng-ghen, V.I. Lênin sống, nhưng những biến đổi của nó vẫn không vượt ra ngoài
những quy luật chung nhất mà chủ nghĩa Mác - Lênin khám phá ra. Với đặc tính “mở”,
chủ nghĩa Mác - Lênin vẫn là lý luận và phương pháp luận khoa học cho sự nhận
thức xã hội, nhận thức thời đại mà chưa có một chủ nghĩa nào có thể thay thế.
[1] V.I. Lênin, Toàn tập, Nxb.
Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2005, tập 6, tr. 30.
[2] V.I. Lênin, Toàn tập, Nxb.
Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2005, tập 6, tr. 32.
[3] Hồ Chí Minh, Toàn
tập, Sđd, tập 3, tr. 1.
[4] Hồ Chí Minh, Toàn
tập, Sđd, tập 3, tr. 5.
[5] Đảng Cộng sản Việt Nam, Văn
kiện Đảng toàn tập, Nxb. CTQG, H.2002, tập 2, tr. 100.
[6] Đảng Cộng sản Việt Nam, Văn
kiện Đảng toàn tập, Sđd, tập 50, tr. 610.
[7] Xã luận báo Chiến đấu
(Công-gô), số đặc biệt ra ngày 12-9-1969, Hồ Chí Minh trong ký ức bạn bè quốc
tế, Nxb. CTQG, H.2009, tr. 50.
[8] Thế giới ca ngợi và
thương tiếc Hồ Chí Minh, Nxb.ST, H.1976, tr. 530.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét