Khiêm tốn, giản dị là một trong những đức tính quan trọng nhất của con
người. Người khiêm tốn là người biết mình, hiểu người, không tự cao tự đại.
Khiêm tốn, giản dị còn là sự nhã nhặn, biết sống một cách nhún nhường, luôn nêu
cao tinh thần học hỏi, không tự đề cao, khoe khoang cá nhân mình với người
khác.
Ở đâu cộng đồng con người có tính khiêm tốn, giản dị thì ở đó ít khi xảy
ra xung đột, bất hòa và không thể dung hòa những cá nhân quá đề cao bản thân,
lúc nào cũng xem mình là “cái rốn của vũ trụ”. Thay vào đó là sự xem trọng và
không ngại học hỏi từ mọi người xung quanh.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã để lại cho chúng ta bao điều cần học tập, mà một
trong những đức tính, phong cách ấy là sự giản dị, khiêm tốn. Bác từng nói:
“Công trạng của cá nhân chủ yếu là nhờ tập thể mà có. Vì vậy, người có công trạng
không nên tự kiêu mà cần khiêm tốn. Khiêm tốn và rộng lượng, đó là hai đức tính
mà người cách mạng nào cũng phải có”. Đức tính giản dị, khiêm tốn của Người mãi
là tấm gương sáng cho các thế hệ sau noi theo, nhất là trong công cuộc xây dựng,
chỉnh đốn Đảng và phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” hiện nay.
Với bao thế hệ Việt Nam, thì Hồ Chủ tịch gần gũi thân thương, đáng kính
“Người là Cha, là Bác, là Anh” và vô cùng khiêm tốn giản dị. Bác của chúng ta
là một tấm gương sáng ngời về đức tính giản dị. Mặc dù là Chủ tịch nước, là
nguyên thủ của một quốc gia nhưng Bác Hồ lại có một cuộc sống hết sức giản dị.
Nơi làm việc cũng là nơi ở của Người chỉ là một ngôi Nhà sàn đơn sơ với các đồ
đạc đủ dùng ở mức tối thiểu và cần thiết nhất. Hàng ngày, Người thường dùng bữa
với vài ba món ăn dân dã, đơn giản. Trang phục Người thường mặc nhất là bộ bà
ba nâu, bộ ka ki vàng và đôi dép cao su… Sự giản dị của Người còn thể hiện ở
trong từng lời nói luôn luôn ngắn gọn, dễ hiểu, dễ nhớ. Nói về chủ nghĩa xã hội,
Người nói một cách thật dễ hiểu là “ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học
hành, ốm đau được chữa bệnh”.
Cuộc đời và sự nghiệp của Bác là minh chứng sống động cho đức khiêm tốn,
giản dị của Người thể hiện qua nhiều câu chuyện mà những người may mắn được
sống và làm việc bên cạnh Người kể lại. Mỗi khi gặp gỡ đồng bào, Bác coi như những
người ruột thịt nên câu chuyện thân tình, không có khoảng cách trên dưới, bởi
thế những điều Người nói như những lời gợi mở, khuyên nhủ thật dễ nhớ để làm
theo. Trong bữa ăn, thấy có món ngon, món lạ là Bác hỏi. Nếu anh em phục vụ bảo
nơi này, nơi kia biếu là Bác nhắc: Bác có phải là vua đâu mà cung với tiến, rồi
Người đem chia đều thức ăn cho mọi người.
Khi thăm viếng những nơi tôn kính cũng như khi tham gia giao thông trên
đường Bác luôn thể hiện phong cách khiêm tốn đáng nể phục như một lần Bác đi
thăm một ngôi chùa vào hôm chính lễ nên khách thập phương rất đông. Trước
cửa chùa mọi người đều cởi giày dép, vị sư trụ trì khẩn khoản xin Bác đừng tháo
dép, Bác vẫn dừng lại để dép ở ngoài như mọi người. Lúc trở ra đến ngã tư đường
thì đèn đỏ, xe Bác phải dừng lại, nhưng anh em cùng đi sợ dân chúng phát hiện
thấy Bác mà ùa ra đường thì khó bảo vệ, các anh định chạy lại nói với cảnh sát
giao thông bật đèn xanh cho xe Bác đi ngay, liền bị Bác ngăn lại và bảo:
"Các chú không được làm như thế. Phải gương mẫu tôn trọng luật lệ giao
thông, không nên bắt người khác nhường quyền ưu tiên cho mình".
Nhiều lần đi thăm các địa phương, Bác bảo anh em phục vụ chuẩn bị cơm
mang theo, lúc nào thuận tiện thì dừng lại ăn cơm. Theo Bác, xuống thăm các địa
phương, cơ quan, đơn vị là để nắm tình hình thực tế và góp ý, nhắc nhở về các
công việc, chứ không phải xuống dự tiệc tùng, gây tốn kém, Bác còn nói vui: “Để
tỉnh chiêu đãi thì họ cho mình ăn một nhưng sẽ hết cả con bò. Nếu Bác đến thăm
4 tỉnh như vậy kinh tế sẽ lạm phát”. Có tỉnh nọ mặc dù đã được báo trước là Bác
có mang cơm theo, nhưng vẫn sắm sửa cỗ bàn thịnh soạn. Khi được mời, Bác kiên
quyết không ăn mà còn phê bình rất nghiêm khắc.
Ðồng thời, Bác cũng nhắc nhở mọi người rằng, nước ta còn nghèo, mà cái
nghèo thì không phải dễ dàng nhanh chóng khắc phục, còn phải chịu đựng nó lâu
dài, vậy thì sống giản dị, tiết kiệm là thói quen tốt, cần rèn luyện thường
xuyên. Sự giản dị, phong thái ung dung ấy của Bác bắt nguồn từ một thế giới
quan và nhân sinh quan cách mạng. Nó kết hợp nhuần nhị những nét cao đẹp của
tính cách dân tộc với đạo đức cộng sản. Nó có sức thu hút mạnh mẽ tình cảm mọi
người và qua đó Bác càng trở nên vĩ đại.
Nhận xét về nếp sống giản dị của Bác, một tờ báo Pháp đã viết: "Sự
ăn ở giản dị đến cực độ, như một nhà ẩn sĩ, đó là một đức tính rõ rệt nhất của
Chủ tịch Hồ Chí Minh. Một tuần lễ ông nhịn ăn một bữa, không phải là để hạ mình
cho khổ sở, mà là để nêu một tấm gương dè xẻn gạo cho đồng bào đặng làm giảm bớt
nạn đói trong nước. Hết thảy mọi người chung quanh đều bắt chước hành động đó của
ông...".
Như vậy, nếp sống giản dị của Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần
là tiết kiệm mà mang ý nghĩa rất cao đẹp. Ngày 15-7-1969, Charles Fournio - nhà
báo Pháp cuối cùng được phỏng vấn Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chứng kiến và kể rằng:
"Khi nghe nói đến những dự kiến tổ chức mừng thọ Người 80 tuổi (vào ngày
19-5 sang năm), Hồ Chủ tịch đã tỏ ý không tán thành tất cả mọi biểu hiện chú ý
đặc biệt đến Người và nói rõ là không được bày vẽ gì nhân dịp này, chừng nào
còn cần thêm tiền để làm nhà trẻ, trường học, bệnh viện và thư viện".
Sự khiêm tốn cũng là một đức tính nổi bật của Bác Hồ. Là lãnh tụ nhưng
Người khiêm tốn với tất cả mọi người, cả người già và người trẻ. Đối với những
người giúp việc thường xuyên bên mình, Bác thường gọi hết sức thân mật và trân
trọng là cô, chú như những người trong gia đình. Đối với các vị nhân sĩ, trí thức
khi tiếp chuyện Bác luôn thưa gửi rất lễ độ và đúng mực. Khi Quốc hội đề nghị tặng
Bác Huân chương cao quý nhất của Nhà nước là Huân chương Sao Vàng. Biết tin ấy,
Bác Hồ rất cảm động.
Bác nói: “Tôi vừa nhận được một tin tức làm tôi rất cảm động và sung sướng.
Đó là tin Quốc hội có ý định tặng cho tôi Huân chương Sao vàng - Huân chương
cao quý nhất của nước ta. Tôi xin tỏ lòng biết ơn Quốc hội. Nhưng tôi xin Quốc
hội cho phép tôi chưa nhận Huân chương ấy. Vì sao? Vì Huân chương là để thưởng
người có công huân, nhưng tôi tự xét chưa có công huân xứng đáng với sự tặng
thưởng cao quý của Quốc hội”.
Bác nhắc đến đồng bào miền Nam đang sống khổ cực dưới chế độ dã man của
đế quốc Mỹ và tay sai, đang anh dũng kiên quyết đấu tranh thắng lợi và Bác nói
tiếp "miền Nam thật là xứng đáng với danh hiệu "Thành đồng Tổ quốc"
và xứng đáng được tặng Huân chương cao quý nhất, vì những lẽ đó, tôi xin Quốc hội
đồng ý thế này: Chờ đến ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, Tổ quốc hoà bình thống
nhất, Bắc Nam sum họp một nhà, Quốc hội sẽ cho phép đồng bào miền Nam trao cho
tôi Huân chương cao quý. Như vậy thì toàn dân ta sẽ sung sướng vui mừng".
Năm 1967, Đảng, Chính phủ và nhân dân Liên Xô quyết định tặng Bác Huân
chương Lênin - Huân chương cao quý nhất của Nhà nước Xô viết - nhưng Bác cũng
đã từ chối, hẹn đến ngày đất nước Việt Nam thống nhất, Bắc Nam sum họp một nhà.
Suốt cả cuộc đời, Bác Hồ luôn là một tấm gương mẫu mực về sự giản dị,
khiêm tốn. Điều quan trọng hơn, tư tưởng của Người không chỉ thể hiện bằng lời
nói mà luôn đi đôi với việc làm. Đức tính giản dị, khiêm tốn, của Người mãi mãi
là tấm gương sáng cho các thế hệ sau noi theo, nhất là trong cuộc đấu tranh chống
tiêu cực, tham nhũng, lãng phí hiện nay.
Học tập đạo đức của Bác Hồ chính là học tập và rèn luyện cho được đức
tính khiêm tốn, giản dị của Người. Điều này vừa dễ lại vừa khó. Dễ bởi đó không
phải là những gì quá cao siêu. Khó bởi phải thật sự có một tấm lòng thật trong
sáng thì mỗi người mới có thể vượt qua các cám dỗ của quyền lực, danh vọng…
luôn diễn ra trong cuộc sống thường ngày.
Hình thành đức tính khiêm tốn, giản dị có trong mỗi người chính là xây
dựng cho mình một bản lĩnh, trí tuệ, tình yêu thương với đồng nghiệp, đồng chí,
với quần chúng, bạn bè; là sự cầu thị tiến bộ, ý chí quyết tâm vươn lên hoàn
thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, xứng đáng là người “công bộc” trung thành và
tận tụy của nhân dân. Mỗi cán bộ, đảng viên trong một tập thể đều có vai trò
như “một cánh én nhỏ” để “làm nên mùa xuân”, do đó, dù ở vị trí, cương vị nào
cũng cần làm tròn bổn phận của mình với một thái độ gương mẫu, chính trực và
khiêm nhường. Do đó, mỗi người cán bộ, đảng viên chúng ta phải học tập, tu dưỡng
và rèn luyện mình một cách tự giác, thường xuyên các đức tính quý báu ấy./.
NTK-H1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét