Tập trung dân chủ là nguyên tắc tổ chức cơ
bản để phân biệt chính đảng cách mạng của giai cấp công nhân với các đảng chính
trị khác. Điều lệ Đảng Cộng sản Việt Nam xác định: “lấy tập trung dân chủ làm
nguyên tắc tổ chức cơ bản”. Tuy nhiên, lợi dụng những hạn chế trong thực hiện
nguyên tắc tập trung dân chủ, các thế lực thù địch, cơ hội chính trị,... tìm
cách đả phá, kêu gọi Đảng ta từ bỏ nguyên tắc này, cổ súy tư tưởng đa nguyên,
đa đảng.
Từ khi mô hình xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô
và các nước Đông Âu sụp đổ, phong trào cộng sản rơi vào thời kỳ khủng hoảng,
suy thoái, đã xuất hiện nhiều ý kiến nghi ngờ, đòi xét lại về nguồn gốc, bản chất,
nội dung của nguyên tắc tập trung dân chủ. Thậm chí họ còn quy kết rằng, nguyên
tắc này là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Đảng Cộng sản
Liên Xô và các đảng cộng sản cầm quyền khác. Lợi dụng vấn đề đó, cùng những hạn
chế, thiếu sót trong thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ, các thế lực thù địch,
cơ hội chính trị,... đã công khai đưa ra những quan điểm sai trái và kêu gọi Đảng
ta từ bỏ nguyên tắc này. Vì vậy, nhận diện và đấu tranh, phản bác những quan điểm
sai trái đó để bảo vệ nền tảng tư tưởng, nguyên tắc tổ chức, hoạt động của Đảng
vừa là yêu cầu khách quan, vừa là trách nhiệm của mỗi cán bộ, đảng viên; trong
đó, tập trung vào các nhóm vấn đề sau:
Một là, nhóm quan điểm sai trái về sự
ra đời và giá trị thời đại của nguyên tắc tập trung dân chủ. Với lý do thời
C.Mác (1818 - 1883) và Ph.Ăngghen (1820 - 1895) chưa có tên gọi nguyên tắc tập
trung dân chủ, nên theo họ nguyên tắc tập trung dân chủ không phải của chủ
nghĩa Mác, mà do V.I.Lênin đặt ra (năm 1905) chỉ phù hợp ở thời kỳ Đảng hoạt động
bí mật, khi chưa giành được chính quyền hoặc khi lãnh đạo chiến tranh cần có kỷ
luật chặt chẽ, tập trung, thống nhất cao độ. Còn trong điều kiện hòa bình, khi
Đảng cầm quyền, lãnh đạo xây dựng đất nước, đòi hỏi phải mở rộng dân chủ, phát
huy tối đa sáng tạo của cá nhân thì nguyên tắc tập trung dân chủ đã lỗi thời,
không còn phù hợp nữa.
Đây là sự suy luận hết sức lố bịch! Bởi, họ
đã cố tình bỏ qua cơ sở lịch sử của nguyên tắc và thực chất chỉ là phụ họa cho
luận điệu phủ nhận nguyên tắc tập trung dân chủ, chia tách, đối lập chủ nghĩa
Mác và chủ nghĩa Lênin, gây nghi ngờ giá trị, hiệu quả của nguyên tắc tập trung
dân chủ. Đúng là C.Mác và Ph.Ăngghen chưa gọi nguyên tắc tổ chức của Đảng Cộng
sản là tập trung dân chủ. Song, các tư liệu lịch sử cho thấy, mặc dù chưa gọi
tên cụ thể nhưng tư tưởng xây dựng một đảng vô sản trên cơ sở những nội dung cốt
lõi của nguyên tắc tập trung dân chủ đã được các ông thể hiện rõ trong Điều lệ
Liên đoàn những người cộng sản từ năm 1847. Là đội tiền phong của giai cấp công
nhân, Đảng Cộng sản phải có tổ chức chặt chẽ, tập trung, thống nhất, không thể
là một tổ chức lỏng lẻo, vô chính phủ; là liên minh tự nguyện của những người
cùng chung chí hướng đấu tranh để xây dựng chủ nghĩa xã hội - một xã hội giương
cao ngọn cờ độc lập, tự do, dân chủ, công bằng và bảo vệ phẩm giá con người; Đảng
Cộng sản phải có tổ chức dân chủ mới phù hợp với bản chất và mục đích đó. Bởi vậy,
nguyên tắc tập trung dân chủ nằm ngay trong bản chất của Đảng Cộng sản, nên dù
trong điều kiện, hoàn cảnh nào, lúc đấu tranh giành chính quyền hay khi xây dựng
đất nước, Đảng Cộng sản cũng phải được tổ chức và hoạt động theo đúng nguyên tắc
tập trung dân chủ, chỉ khác ở phương pháp thực hiện nội dung và phạm vi áp dụng
do tình hình, nhiệm vụ cụ thể của Đảng trong mỗi thời kỳ, xa rời nguyên tắc này
là xa rời bản chất của Đảng dẫn đến tan rã Đảng. Do đó, không thể nói nguyên tắc
tập trung dân chủ đã “lỗi thời”, không còn giá trị.
Hai là, nhóm quan điểm sai trái về bản
chất, nội dung của nguyên tắc tập trung dân chủ. Họ cho rằng tập trung và dân
chủ là hai mặt đối lập, giống như lửa với nước, là hai khái niệm “không thể
dung hòa”, không thể kết hợp, do đó không thể có nguyên tắc tập trung dân chủ.
Cũng theo họ, nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến sự sụp đổ của mô hình xã hội chủ
nghĩa và Đảng Cộng sản ở Liên Xô và các nước Đông Âu bị mất quyền lãnh đạo xã hội
là do thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ quá lâu và họ “khuyên” Đảng ta từ
bỏ nguyên tắc này “càng sớm, càng tốt”; đồng thời, họ kêu gọi bỏ “chế độ thiểu
số phục tùng đa số” thì mới thực sự có “dân chủ”, “sáng tạo”, v.v.
Nguyên tắc tập trung dân chủ là nguyên tắc
nền tảng để xây dựng Đảng thành một tổ chức chiến đấu chặt chẽ, vừa phát huy sức
mạnh của mỗi cá nhân, vừa tạo nên sức mạnh tổng hợp của tổ chức. Đây là nguyên
tắc chỉ đạo toàn bộ, xuyên suốt quá trình xây dựng tổ chức, sinh hoạt và hoạt động
lãnh đạo của Đảng; quy định cơ cấu, hình thức tổ chức, phương thức, chế độ thiết
lập các cơ quan lãnh đạo của Đảng; xác lập các quy tắc giải quyết các mối quan
hệ trong nội bộ Đảng và cũng là nguyên tắc giữ vai trò chi phối các nguyên tắc
khác của Đảng. Nó làm cho Đảng được xây dựng thành một đội ngũ có kỷ luật chặt
chẽ, có sức chiến đấu cao, phát huy được tính chủ động, năng động và sáng tạo của
cán bộ, đảng viên; bảo đảm cho Đảng luôn là một tổ chức lãnh đạo, một tổ chức
chiến đấu mà không phải là một câu lạc bộ.
Sức mạnh của Đảng là sự thống nhất về
chính trị, tư tưởng, đạo đức, tổ chức và cán bộ; sự thống nhất đó chỉ có thể giữ
vững và biến thành sức mạnh vật chất khi được bảo đảm bằng sự thống nhất về mặt
tổ chức thông qua thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ. Tập trung dân chủ là
cơ sở bảo đảm cho Đảng thực sự là một tổ chức chặt chẽ, đồng bộ, thống nhất từ
Trung ương tới cơ sở. Thực hiện đúng nguyên tắc tập trung dân chủ vừa phát huy
được tính chủ động, sáng tạo, trách nhiệm cao của mỗi cán bộ, đảng viên, tổ chức
đảng, vừa tập trung được trí tuệ và sức mạnh vật chất của toàn Đảng, như Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã khẳng định: Đảng ta tuy nhiều người, nhưng khi tiến đánh thì chỉ
như một người.
Ba là, nhóm quy kết tình trạng vi phạm
nguyên tắc tập trung dân chủ là “lỗi từ gốc” do độc đảng; Việt Nam muốn dân chủ,
tiến bộ thì “phải chấm dứt sự độc quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản”, từ đó cổ
súy tư tưởng đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập. Đây là âm mưu hết sức thâm độc
nằm trong chiến lược “Diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch, phản động
nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, xóa bỏ định hướng xã hội
chủ nghĩa; kêu gọi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập. Thực tiễn cho thấy:
dân chủ ở một quốc gia không phụ thuộc vào việc ở đó có một hay nhiều đảng mà
phụ thuộc vào bản chất chính của đảng cầm quyền và mức độ dân chủ không tỷ lệ
thuận với sự gia tăng của số lượng các đảng chính trị. Hơn nữa, ngay trong chủ
nghĩa tư bản, có thời kỳ một số quốc gia và vùng lãnh thổ theo chế độ một đảng
duy nhất cầm quyền vẫn bảo đảm dân chủ và phát triển mạnh mẽ.
Trong điều kiện ở Việt Nam, một đảng lãnh
đạo, đó là đảng của giai cấp công nhân, lấy lợi ích giai cấp công nhân, nhân
dân lao động và của cả dân tộc làm mục tiêu xuyên suốt và luôn xây dựng, chỉnh
đốn để đảng thực sự trong sạch, vững mạnh thì tính chất dân chủ, tiến bộ phụ
thuộc vào bản chất, mục đích phục vụ chứ không phụ thuộc số lượng bao nhiêu đảng.
Năm 2010, đồng chí Nguyễn Phú Trọng (khi đó là Chủ tịch Quốc hội) đã trả lời phỏng
vấn báo chí quốc tế rằng: “Không phải có nhiều đảng thì dân chủ hơn, ít đảng
thì ít dân chủ hơn, mỗi nước có hoàn cảnh, điều kiện lịch sử cụ thể khác nhau,
điều quan trọng là xã hội có phát triển không, nhân dân có được hưởng cuộc sống
ấm no, hạnh phúc không và đất nước có ổn định để ngày càng phát triển đi lên
hay không? Đó là tiêu chí quan trọng nhất”.
Từ những luận giải trên, có thể khẳng định:
nguyên tắc tập trung dân chủ đến nay vẫn còn nguyên giá trị, không “lỗi thời”,
các đảng cộng sản và mỗi đảng viên cộng sản không được phép xa rời, từ bỏ
nguyên tắc tập trung dân chủ. Đây là vấn đề sống còn của Đảng. Do đó, cần tiếp
tục nghiên cứu, quán triệt, cụ thể hóa thực hiện nghiêm nguyên tắc trong tổ chức
và hoạt động của Đảng, làm cơ sở để đấu tranh với các quan điểm sai trái, thù địch
này./.
HVH-BS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét