Những ngày qua, câu chuyện những người lính lên đường tham gia nghĩa vụ bảo vệ Tổ quốc được quan tâm hơn bao giờ hết. Hình ảnh người chiến sĩ trẻ mắt đỏ hoe tranh thủ cho con 9 tháng tuổi uống sữa bình trước khi lên đường thực hiện nghĩa vụ với quốc gia, hay chàng trai quỳ gối tạm biệt bà vì sợ khi trở về bà không còn ra cổng đón mình được nữa.
Bước chân lên
chuyến xe đón tân binh sẽ là một hành trình 2 năm. Hơn 700 ngày sống trong môi
trường quân ngũ có dài không? Nhiều người vẫn thường nói hai năm chủ như một
cái chớp mắt. Tuy nhiên, với những cậu trai trẻ tuổi mới đôi mươi, hừng hực
khát vọng thì lại là một chuyện khác. Những năm tháng đó không chỉ là những năm
tháng quan trọng nhất trong cuộc đời họ, mà nó còn là tuổi thơ của đứa con còn
chưa nhớ mặt cha, là thời xuân xanh của những cô gái vừa mới lớn, là ánh mắt đục
ngầu của thế hệ chẳng biết còn đợi được đến ngày cháu về hay không.
Ai cũng có những
lý tưởng riêng cho tuổi đôi mươi. Ấy thế nhưng, nếu ai cũng tiếc tuổi đôi mươi
thì còn chi Tổ quốc. Và thế là, rất nhiều những bạn trẻ sẵn sàng gác lại lý tưởng
riêng, gác lại những hoài bão từ thuở thiếu thời, gác lại trách nhiệm với gia
đình, để lên đường theo đuổi lý tưởng chung của dân tộc.
Nghĩa vụ quân
sự không chỉ là hai năm quân ngũ, mà nó còn chính là một thử thách cho sự can
trường và dũng cảm, là lời khẳng định cho lý tưởng kiên cường mà bất kỳ đất nước
nào cũng cần có. Có nghĩa vụ quân sự, tầng tầng lớp lớp người sẽ được trui rèn
nên ý chí sắt thép, có nghĩa vụ quân sự, đất nước sẽ còn vững bền đến thiên thu
vạn đại.
Những lời
chúc, những lời tuyên thệ hay thậm chí là những giọt nước mắt trong ngày tòng
quân thật thiêng liêng và xúc động làm sao. Nhưng đáng buồn thay, một số thanh
niên vô ý thức lại xem đó như là trò cười của mình. Những hành vi như hô hào,
kêu gọi "tán người yêu thanh niên lên đường nhập ngũ" hay trưng khẩu
hiệu "Người yêu các đồng chí cứ để tôi lo", "Giữ hộ người
yêu", "Giữ người yêu giá rẻ" là hành vi vô văn hóa, thậm chí
mang tính chất phản động, nhằm phá hoại Luật Nghĩa vụ quân sự.
Những hành vi
vô văn hóa này đã làm xói mòn nghiêm trọng đến tư tưởng của nhiều bạn trẻ, dẫn
đến những sự phản cảm trên không gian mạng. Đó là những hành động vô cùng phản
cảm và đáng lên án nhưng nếu bấm vào đọc từng comment trong các bài đăng đó, ta
mới thực sự cảm thấy lạnh người bởi sự xuống cấp đến trầm trọng trong tư tưởng
của một bộ phận thanh niên.
“Năm năm đi Mỹ
em chờ/Hai năm đi lính em lờ anh luôn”, “hai năm nữa về thấy người yêu bế con bảo
chào chú”,... là những bình luận được chính tay nhiều kẻ viết ra để châm chọc
những chiến sĩ. Hay như trong 1 bài đăng về việc một cô gái khóc ngất khi tiễn
chân, thì là có một số thành phần cợt nhả rằng “khóc làm gì lắm, đằng nào chả
chia tay”, hay một số lợi gạ gẫm đầy tục tĩu kiểu như “anh sẽ lấp đầy khoảng trống
của em”.
Đáng buồn,
thay vì bị gạch đá, những cmt như vậy nhận được hàng trăm lượt tym và thích và
nhiều kẻ hùa theo. Đó chính là những minh chứng hùng hồn nhất cho sự xói mòn về
đạo đức và coi nhẹ tầm quan trọng của việc tòng quân nhập ngũ của một bộ phận
không nhỏ thanh niên.
Không có một
nỗi đau nào hơn nỗi đau mất nước, không có cái nhục nào bằng cái nhục không biết
quý trọng công sức cha ông. Cha ông ta cùng biết bao thế hệ đi trước đã phải hy
sinh xương máu, thậm chí là cả tính mạng của mình để bảo vệ tổ quốc. Vậy mà giờ
đây, khi hòa bình lập lại, đất nước ngày càng phát triển thì chính những người
con cháu thế hệ sau của họ lại đem việc lên đường nhập ngũ, làm tròn bổn phận với
đất nước trở thành trò cười. Thật đáng buồn làm sao…
Coi thường
NVQS chính là coi thường vận mệnh và tương lai của Tổ quốc, và thật lo ngại
thay, có một bộ phận không nhỏ thanh niên Việt Nam đang ngày càng lún sâu vào
cái hố bùn này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét