Khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” là dòng chữ luôn được đặt
ở vị trí dễ thấy nhất trong trường học, nhắc nhở mỗi người “trước hết phải rèn
luyện đạo đức, tu dưỡng nhân cách của bản thân; sau đó mới học đến những kiến
thức văn hóa, nâng cao vốn hiểu biết”. Thế nhưng, dư luận hẳn vẫn chưa hết xót
xa khi chứng kiến vụ việc nhóm học sinh lớp 7C tại Trường THCS Văn Phú (huyện
Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang) ép nữ giáo viên vào góc tường, chửi bới, thậm chí
ném dép vào cô giáo.
Ai cũng hiểu “không có lửa
thì sao có khói”. Vụ việc vẫn đang được các cơ quan chức năng điều tra làm rõ.
Đúng sai rồi sẽ tường minh. Thế nhưng, việc đáng bàn là hành vi của nhóm học
sinh. Rõ ràng, đây không phải là cách ứng xử chuẩn mực của những cô cậu học trò
12 tuổi. Văng tục, đe dọa, chửi bới kèm theo hành động dồn cô giáo vào góc tường,
đỉnh điểm là hành động ném dép vào mặt cô giáo là biểu hiện của bản tính hung
hăng, côn đồ. Trên nét mặt của nhóm học sinh chỉ còn lại sự hỗn hào, không một
chút tôn trọng, coi người mà mình đang dồn vào tường không khác kẻ thù. Cô giáo
phút chốc trở nên nhỏ bé, lạc lõng, cô đơn ngay trên bục giảng của mình. Khi
clip lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội, trong chúng ta, hầu như
không một ai có thể chấp nhận được hành vi của nhóm học sinh dù cho nguyên nhân
nếu có xuất phát từ chính cô giáo đi chăng nữa.
Nhắc đến bạo lực học đường, chúng ta vẫn nghĩ nạn nhân là học
sinh. Thực tế, tình trạng giáo viên trở thành nạn nhân lại đang ngày càng gia
tăng. Hành động ngang ngược của nhóm học sinh này hay thái độ coi thường giáo
viên của rất nhiều trường hợp khác có thể coi là minh chứng cho sự thất bại của
cha mẹ trong dạy dỗ con cái, của nhà trường trong giáo dục đạo đức học trò.
Cách đây khoảng 2 thập kỷ, chỉ cần cha mẹ nghe tin ở trên
trường bị thầy cô trách phạt, đứa con có thể sẽ phải gánh chịu hình phạt thêm một
lần nữa vì để mắc lỗi. Nhưng giờ đây, chỉ cần giáo viên lỡ lời, phụ huynh sẵn
sàng lên “đập bàn” hiệu trưởng để làm cho ra nhẽ. Cá biệt, có phụ huynh xách
dao lên tận trường đòi chém cả hiệu trưởng và giáo viên. Điều này khiến cho
lòng tự tôn nghề nghiệp của mỗi nhà giáo bị tổn thương sâu sắc. Có lẽ vì thế,
tinh thần cống hiến cho sự nghiệp “trồng người” cũng phần nào bị ảnh hưởng.
“Tôn sư trọng đạo” vốn là truyền thống, là đạo lý, là bổn phận
của bất kỳ ai đã, đang và sẽ là học trò. Thông tư số 06/2019/TT-BGDĐT ngày
12/4/2019 của Bộ Giáo dục và Đào tạo về việc quy định quy tắc ứng xử trong cơ sở
giáo dục mầm non, cơ sở giáo dục phổ thông, cơ sở giáo dục thường xuyên cũng đã
nêu rõ quy tắc ứng xử của người học. Theo đó, ứng xử với cán bộ quản lý, giáo
viên, nhân viên phải kính trọng, lễ phép, trung thực, chia sẻ, chấp hành các
yêu cầu theo quy định; không bịa đặt thông tin; không xúc phạm tinh thần, danh
dự, nhân phẩm, bạo lực. Còn giáo viên ứng xử với người học phải bằng ngôn ngữ
chuẩn mực, dễ hiểu, khen hoặc phê bình phù hợp với đối tượng và hoàn cảnh; mẫu
mực, bao dung, trách nhiệm, yêu thương; tôn trọng sự khác biệt, đối xử công bằng,
tư vấn, lắng nghe và động viên, khích lệ người học; tích cực phòng - chống bạo
lực học đường, xây dựng môi trường giáo dục an toàn, lành mạnh, thân thiện.
Không xúc phạm, gây tổn thương, vụ lợi; không trù dập, định kiến, bạo hành, xâm
hại; không thờ ơ, né tránh hoặc che giấu các hành vi vi phạm của người học.
Suy cho cùng, để trường học thân thiện, học sinh tích cực, bản
thân mỗi thầy - cô giáo cũng phải thực sự chuẩn mực, phải luôn được trui rèn
không chỉ trình độ chuyên môn mà cả kỹ năng sư phạm, bản lĩnh, ứng xử khéo léo
trong các tình huống, để vẫn giữ được sự uy nghiêm, giá trị của nhà giáo. Về
phía gia đình cũng cần phải làm gương, trách nhiệm trong việc giáo dục con cái
về “tôn sư trọng đạo” để định hình tư tưởng cho học sinh, tránh những biểu hiện
lệch lạc đáng tiếc như trường hợp nói trên.
NĐV H2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét