Tôn giáo là vấn đề nhạy cảm bởi nó
gắn với niềm tin của con người đối với thế giới đối tượng thiêng và một khi niềm
tin tôn giáo bị lợi dụng cho những mục đích xấu sẽ gây ra những hệ lụy khó lường.
Vì vậy, nhận diện và phản bác các quan điểm sai trái, thù địch về tình hình tôn
giáo ở Việt Nam hiện nay cần được quan tâm đặc biệt.
Đối với các thế lực thù địch, tôn
giáo là cái “cớ” để khai thác, nhằm xuyên tạc để chống phá Đảng, chế độ, phá hoại
khối đại đoàn kết dân tộc, phá hoại đoàn kết tôn giáo, gây chia rẽ, kích động hận
thù hoặc tạo tâm lý hoang mang, lo lắng, gây tư tưởng chia rẽ, bạo loạn,... Một
sự việc rất nhỏ, một mâu thuẫn bình thường trong lĩnh vực tôn giáo có thể bị thổi
phồng, bóp méo, xuyên tạc trở nên nghiêm trọng; một vụ việc tôn giáo xảy ra tại
một khu vực, một địa phương cũng rất dễ bị khuếch đại thành vấn đề quốc tế; một
sự kiện vốn chỉ là hiện tượng, nhưng có thể bị xuyên tạc trở thành bản chất; một
vấn đề mang tính bộ phận, nhưng lại dễ biến thành toàn thể; một câu chuyện vốn
rất bình thường, nhưng có thể bị biến thành phức tạp.
Trong nhiều năm qua, những nhận định
sai trái, xuyên tạc với thái độ thù địch và động cơ chính trị xấu vẫn thường
xuyên xuất hiện, cho dù tình hình tôn giáo ở Việt Nam tốt đẹp, quyền tự do tôn
giáo ngày càng được bảo đảm tốt hơn thì những luận điệu kiểu ấy vẫn phát tán và
hoàn toàn không ăn nhập gì với thực tiễn đời sống tôn giáo ở Việt Nam. Kỳ thực,
các quan điểm sai trái, thù địch, kích động mâu thuẫn, xung đột,... đều đã được
lập trình với rất nhiều phương án, kịch bản khác nhau để hướng đến mục đích cuối
cùng là thúc đẩy “diễn biến hòa bình”, là gây “cách mạng không tiếng súng”, nhằm
công kích, chuyển hóa chế độ. Chiến thuật, chiến lược này không mới, nhưng nó
nguy hiểm ở chỗ luôn âm thầm, rình rập, chờ thời cơ, kiểu “nước nhỏ lu đầy”,
“mưa dầm thấm lâu”,... Vì vậy, cần nhận diện chúng một cách chính xác nhằm thấy
rõ động cơ, mục đích cũng như phương thức tiến hành của chúng để có cơ sở đấu
tranh, phản bác.
Các thế lực thù địch rêu rao rằng,
Việt Nam vi phạm quyền tự do tôn giáo, hạn chế, cản trở, đàn áp hoạt động tôn
giáo. Quan điểm này thường viện dẫn rằng có những hoạt động tôn giáo bị chính
quyền ngăn cản hoặc giải tán. Tuy nhiên, trong thực tế những hoạt động tôn giáo
bị chính quyền giải tán là những hoạt động chưa được sự đồng ý của các cơ quan
có thẩm quyền, nói cách khác, đây là hoạt động trái pháp luật. Theo pháp luật Việt
Nam, việc tuyên truyền tôn giáo, tổ chức các hoạt động tôn giáo đông người
ngoài cơ sở thờ tự và những địa điểm hợp pháp khác, mà chưa được sự đồng ý của
chính quyền là một hành vi vi phạm pháp luật. Khi thấy các cơ quan quản lý nhà
nước ngăn chặn những hoạt động này, các thế lực thù địch lu loa rằng, đó là
hành vi vi phạm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, hạn chế tôn giáo mà quên rằng,
các cơ quan đang thực thi pháp luật Việt Nam chứ không phải thực thi pháp luật
của một đất nước nào khác.
Theo quy định của pháp luật Việt
Nam, những hoạt động tụ tập đông người ở nơi công cộng đều phải được sự đồng ý
của chính quyền, nếu vi phạm sẽ bị xử lý. Tuy thế, nhiều hoạt động tôn giáo tụ
tập đông người vẫn cố tình diễn ra dù chưa được phép. Đó là hành vi vi phạm pháp
luật và thách thức pháp luật. Các cơ quan có thẩm quyền ngăn chặn các hoạt động
kiểu như thế này là hoạt động thực thi và bảo vệ pháp luật.
Trên thế giới, nhiều nước cũng có
chính sách ứng xử rất rõ ràng với các tổ chức, nhóm tôn giáo chưa được công nhận.
Pháp là một ví dụ. Chính phủ Pháp thường xuyên từ chối công nhận các nhóm tôn
giáo “thiểu số”. Luật pháp của Pháp quy định, nghiêm cấm bất cứ ai lợi dụng tôn
giáo của mình nhằm không tuân thủ các quy định chung về mối quan hệ giữa các cơ
quan công quyền và các cá nhân. Đây là cơ sở pháp lý để Chính phủ Pháp có thể từ
chối công nhận tư cách pháp nhân cho các nhóm tôn giáo thiểu số.
Rõ ràng, Nhà nước Việt Nam không
sách nhiễu, không hạn chế hay cản trở mà chỉ yêu cầu và chấn chỉnh các tổ chức
tôn giáo chưa được công nhận thực hiện đúng trong phạm vi, khuôn khổ theo quy định
của pháp luật. Việc các thế lực phản động, thù địch sử dụng từ hạn chế, sách
nhiễu khiến cho bản chất sự thật bị bóp méo, bởi một số tổ chức tôn giáo chưa
được công nhận đang có những hoạt động trái pháp luật hiện hành của Việt Nam.
Có thể nói, chưa bao giờ quyền tự
do tín ngưỡng, tôn giáo ở Việt Nam được tôn trọng và bảo đảm như hiện nay. Các
tôn giáo, tổ chức tôn giáo liên tục được công nhận tư cách pháp nhân, số lượng
không ngừng tăng lên, mức độ đa dạng tôn giáo ở Việt Nam xếp hạng nhóm đầu thế
giới. Quyền tự do tôn giáo được bảo đảm ngay cả đối với những người bị giam giữ.
Những người nước ngoài đang sinh sống, làm việc, học tập ở Việt Nam cũng được
thụ hưởng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo một cách đầy đủ hơn so với trước.
Các tổ chức tôn giáo ở Việt Nam được phép mở rộng quan hệ quốc tế mà không có bất
cứ trở ngại gì, những hoạt động tôn giáo tập trung đông người được Nhà nước cho
phép tổ chức, có những sự kiện lên tới vài chục nghìn người, thậm chí hàng trăm
nghìn người.
Không chỉ ban hành chủ trương,
chính sách quan tâm, bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người
dân, Đảng, Nhà nước ta còn chăm lo nâng cao đời sống vật chất, tinh thần và tâm
tư, nguyện vọng của đồng bào theo đạo. Chính phủ thường xuyên tổ chức gặp gỡ đại
diện của tất cả các tổ chức tôn giáo được Nhà nước công nhận để lắng nghe ý kiến,
tâm tư, nguyện vọng của đại diện các tôn giáo. Đời sống tôn giáo ở Việt Nam
luôn ổn định, quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo luôn được bảo đảm và ngày càng mở
rộng. Đảng, Nhà nước, các cấp chính quyền ngày càng quan tâm, chăm lo đối với
người dân theo đạo, điều này đã thể hiện rõ trong đời sống tôn giáo của tín đồ
và mọi hoạt động của các tôn giáo, tổ chức tôn giáo ở Việt Nam.
Trần Việt Nam KBC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét