Sở hữu là mối quan hệ giữa người với
người về việc chiếm hữu tư liệu sản xuất và của cải xã hội. Như vậy, khi nói về
sở hữu không chỉ nói về quan hệ con người chiếm hữu tư liệu sản xuất (TLSX),
của cải, mà nói về quan hệ giữa người với người trong diễn ra sự chiếm hữu đó.
Cuộc cách mạng mà C.Mác và Ph.Ăngghen
thực hiện trong triết học và kinh tế chính trị liên quan đến nghiên cứu sở hữu
trong quan hệ với tính chất, trình độ của lực lượng sản xuất (LLSX) và kiến
trúc thượng tầng xã hội. Trong “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” nói: Người vô sản
không có sở hữu là nói về sở hữu tư liệu sản xuất.
Bởi ở châu Âu, đầu thế kỷ XIX, những nhà kinh tế học cổ
điển dường như không bàn đến vấn đề sở hữu TLSX. Quyền sở hữu được cho là quyền
tự nhiên. Trong bản tuyên ngôn về quyền con người, quyền công dân sau Cách mạng
tư sản Pháp 1789 viết: “Sở hữu là quyền không thể xâm phạm và thiêng liêng của
con người”. Con người sinh ra là đã có quyền sở hữu.
Nhà kinh tế học trường phái “tiểu tư sản” Proudhon là
người đầu tiên phê phán gay gắt quan hệ sở hữu tư bản. Trong tác phẩm “Sở hữu
là gì?” xuất bản năm 1840, ông đã phân tích sở hữu trên 2 mặt: mặt tích cực của
sở hữu (tức là tư hữu) đảm bảo cho con người không bị lệ thuộc, được độc lập,
tự do và mặt tiêu cực là sở hữu phá hoại sự bình đẳng. Ông gọi quyền tư
hữu là “quyền ăn cướp”. Do có chế độ tư hữu mà một số người không làm gì lại
công khai chiếm đoạt kết quả lao động của người khác. Từ đó ông chủ trương xóa
bỏ chế độ tư hữu - sở hữu tư bản - mà giữ lại tài sản cá nhân (tức sở hữu
nhỏ của người tiểu sản xuất).
Marx và Enghels đã đánh giá rất cao sự phê phán của
Proudhon về quan niệm coi sở hữu tư bản như quyền tự nhiên. Nhưng khi đề xuất
chủ trương xóa bỏ sở hữu tư sản, bảo vệ tư hữu nhỏ thì tư tưởng Proudhon biểu
hiện rõ rệt tính chất tiểu tư bản, mỗi câu, mỗi chữ đều thấm nhuần tư tưởng
tiểu tư sản.
Lần đầu tiên quan niệm của Marx về sở hữu TLSX quyết định
bởi tính chất, trình độ phát triển LLSX được
trình bày trong tác phẩm “Hệ tư tưởng Đức” (1846): Sở hữu tư nhân là một trong
phương thức quan hệ cần thiết ở một giai đoạn phát triển nào đó của LLSX, khi LLSX
phát triển đến một trình độ cao hơn thì quan hệ sở hữu sẽ thay đổi. Nhưng Marx
cũng chỉ ra rằng tuy quan quan hệ sản xuất (QHSX) chịu sự quyết định trực tiếp
của LLSX, nhưng với tư cách là thành tố quan trọng nhất, quyết định bản chất QHSX,
quyết định bản chất chế độ kinh tế, quan hệ sở hữu là tiêu chí để phân biệt các
hình thái kinh tế - xã hội khác nhau.
Như vậy quan hệ sở hữu trong xã hội như thế nào thì kết cấu
giai cấp, bản chất chính trị của xã hội sẽ như vậy. Sở hữu là một vấn đề kinh
tế chính trị, phải có quan điểm chính trị khi bàn về vấn đề sở hữu chứ không
chỉ thuần túy kinh tế khi xem xét vấn đề này.
ĐHQ-H1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét