Hình ảnh chiến sĩ Lê Bá Dương tác giả của bài thơ "Đò xuôi Thạch Hãn ơi...chèo nhẹ" (tay cầm AK) và 2 đồng đội khác (Quán và Hè) chụp ngay trước trận đánh đồi Thám Báo 1971.
Trận
đánh đồi Thám Báo diễn ra vào rạng sáng ngày 20.6.1971. Đơn vị của Trung đội
trưởng Lê Bá Dương (Trung đoàn 27, Sư đoàn 390, Quân đoàn I) nhận nhiệm vụ đánh
chiếm cao điểm 544 (PuLơ) được coi là “con mắt thần” đặc biệt quan trọng của
tuyến hàng rào điện tử Mcnamara tại Quảng Trị. Trung đội trưởng Lê Bá Dương
cùng 3 chiến sĩ đại đội 3, tiểu đoàn 2, trung đoàn 27 được Tiểu đoàn trưởng Bùi
Xuân Các gọi lên trao 3 quả pháo hiệu với lời dặn dò và cũng là mệnh lệnh:
"Cậu chọn mấy tay súng lên mỏm đồi thám báo, cố giữ lấy điểm chốt này một
ngày để tối đến tiểu đoàn tập kết lên làm bàn đạp đánh chiếm cao điểm 544.
Trong trường hợp không thể giữ được nguyên vẹn, cậu bắn pháo hiệu cho pháo ta bắn
thẳng vào trận địa để tiểu đoàn tiếp tục phương án 2, bằng mọi giá đánh chiếm
cao điểm 544..."
Nhận
nhiệm vụ cho một trận đánh quyết tử, chấp nhận cái chết, trước khi lên chốt, Lê
Bá Dương đã lấy cuốn sổ tay - phần thưởng cho chiến sĩ Quyết thắng rồi lẳng lặng
tách lấy 2 trang đầu có in hình Bác Hồ, bỏ vào túi áo bên ngực trái và dẫn 3
chiến sĩ lên chốt.
Từ rạng
sáng ngày 20.6.1971, tại điểm chốt trên đồi Thám Báo, Lê Bá Dương đã chỉ huy 3
chiến sĩ đánh bật hàng chục cuộc phản kích của của 2 đại đội bộ binh VNCH. Khi
chỉ còn những viên đạn cuối cùng, hai đồng đội đã hy sinh, hai người còn lại bị
thương nặng. Nhìn quân địch giãn đội hình chia làm nhiều hướng chuẩn bị cuộc phản
kích mới, trong giây phút quyết định của trận đánh, Lê Bá Dương đã lấy máu từ vết
thương trên thân mình viết sau tấm ảnh Bác Hồ lời thề quyết tử: ... “Bác Hồ ơi!
Bắt đầu từ hôm nay 20.6, con cùng đồng đội đã bắt đầu nổ súng diệt địch giữ chốt
đến cùng. Quán đã diệt được 7 tên, Hoè, Dương hơn một chục. Tại mỏm đồi thám
báo này con và Hoè cùng trung đội càng ghi sâu lời Bác dạy: Hễ còn tên xâm lược
trên đất nước ta thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi. Bác ơi! Quyết tâm của
chúng con, trách nhiệm của chúng con là giữ chốt...”. Rồi giật 3 quả pháo hiệu
làm hiệu cho pháo của quân ta phá hủy trận địa, chấp nhận hy sinh nhưng may mắn
chỉ bị ngất đi.
Trước
đó, trong một trận đánh khác tại Tây Bắc huyện lỵ Cam Lộ đã trở thành cội nguồn
của việc sau này Lê Bá Dương thường về thắp hương trên núi, trên đồi, thả hoa
xuống suối sông. Đêm đó, sau trận đánh cao điểm 322 (giữa tháng 11 năm 1969), đại
đội của ông lúc ấy gồm 67 người vừa mới dừng chân để nấu ăn thì một loạt bom
B52 dội xuống đội hình. Trận bom quét qua chỉ mấy giây đồng hồ nhưng đại đội chỉ
còn đúng 6 người.
Lê
Bá Dương cũng là tác giả của bài thơ viết về Thành cổ Quảng Trị:
Đò
lên Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ
Đáy
sông còn đó bạn tôi nằm
Có
tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ
yên bờ, mãi mãi ngàn năm...
HGL-H8
0 nhận xét:
Đăng nhận xét