Đây
là tác phẩm Người viết vào cuối đời, vẫn chỉ xoay quanh chủ đề đạo đức cách mạng,
với thiết tha mong muốn và đòi hỏi đội ngũ cán bộ, đảng viên, phải nói đi đôi với
làm, phải đánh bại “giặc nội xâm”, “quét sạch chủ nghĩa cá nhân”, nêu cao trách
nhiệm, sự gương mẫu, đức hy sinh, suốt đời vì Nước vì Dân, Ái Quốc để Ái Dân,
Ái Dân vì Ái Quốc.
Tác
phẩm đề cập nhiều nội dung trong đó lời dạy “Thống nhất giữa nói và làm”, đòi hỏi
mỗi cá nhân phải có động cơ, mục đích sống đúng đắn, chân chính, có đức trung
thực và khiêm tốn, đặt lợi ích của nhân dân, của dân tộc, của Đảng, của cách mạng
lên trên hết, trước hết; có ý chí, nghị lực vượt qua mọi khó khăn, thử thách,
có dũng khí, bản lĩnh đứng ngoài vòng danh lợi, tuyệt đối không màng danh lợi,
như Chủ tịch Hồ Chí Minh đã thực hành và nêu gương.
Giá
trị và ý nghĩa sâu xa từ lời dạy của Người, “thống nhất giữa nói và làm”, chính
là bài học làm người, là thực hành đạo đức cách mạng, coi phục vụ nhân dân là
phục tùng chân lý cao nhất, làm đầy tớ, công bộc cho nhân dân, tận tụy và trung
thành là lựa chọn lối sống, lẽ sống cao thượng nhất, như tấm gương đạo đức vĩ đại
của Chủ tịch Hồ Chí Minh soi sáng cho mọi người, cho muôn đời noi theo.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét