Nguyễn Đình Cống được Đảng và Nhà nước cho nghỉ chế độ, học
vấn đủ đầy, công danh, sự nghiệp khó ai sánh bằng. Ở cái tuổi đã xế chiều, tại sao
Ông không an phận với những gì Đảng và Nhà nước đã ưu ái mà lại quay ra phản bội
lại lý tưởng một thời ông theo đuổi, phản bội lại chính tổ chức đã nuôi dưỡng
và cho Ông tất cả vinh quang trong cuộc đời? Ngựa quen đường cũ, gần đây, bài
viết “Đọc lại Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” của Nguyễn Đình Cống được tán phát rộng
rãi trên nhiều diễn đàn phản động. Mượn cớ “bình luận”, “phản biện” Nguyễn Đình
Cống đã đưa ra nhiều luận điệu phản khoa học nhằm xuyên tạc, hạ thấp tầm vóc, ý
nghĩa của “Tuyên ngôn”, phủ nhận vấn đề đấu tranh giai cấp - một trong những vấn
đề lý luận cốt lõi tạo nên sức sống bất diệt của “Tuyên ngôn”. Tuy nhiên, lý luận
và thực tiễn đã phủ nhận hoàn toàn những luận điệu sai trái đó.
Tiếp nối âm mưu, luận điệu của các thế lực thù địch muốn
hạ bệ và xoá bỏ tư tưởng bất diệt về đấu tranh giai cấp trong “Tuyên ngôn”,
Nguyễn Đình Cống lớn tiếng “phản biện”: đấu tranh giai cấp thực chất là cuộc đấu
tranh do các thế lực cộng sản đề xướng và lãnh đạo quần chúng cần lao, chống lại
những người giàu có, nhằm tranh đoạt lợi ích kinh tế và quyền lực chính trị.
Theo y, luận điểm “lịch sử các xã hội tồn tại từ trước đến nay chỉ là lịch sử đấu
tranh giai cấp” của C.Mác và Ph.Ăngghen được nêu trong “Tuyên ngôn” là sai về
cơ bản, mang lại tác hại to lớn cho nhân loại! Đứng trên lập trường chủ nghĩa
duy vật Mác-Lênin, cần khẳng định rằng, không phải luận điểm đấu tranh giai cấp
của C.Mác và Ph.Ăngghen nêu trong “Tuyên ngôn” là sai, mà chính luận điệu muốn
phủ định nó của Nguyễn Đình Cống mới thực sự sai lầm. Không khó khăn để nhận rõ
tính chất phi khoa học của luận điệu sai trái này.
Cả lý luận và thực tiễn đã chỉ rõ, thực chất cuộc đấu
tranh giai cấp giữa vô sản với tư sản là nhằm giải quyết vấn đề bất bình đẳng
giai cấp về lợi ích kinh tế. Mục đích cuối cùng là xoá bỏ tận gốc chế độ chiếm
hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa, xóa bỏ chế độ “người góc lột người”. Cuộc đấu
tranh này tất yếu phải bắt đầu từ lĩnh vực chính trị, nhằm đánh đổ bộ máy nhà
nước tư sản, tạo cơ sở cho việc giải quyết vấn đề lợi ích kinh tế. Trong những
điều kiện, hoàn cảnh cụ thể, việc sử dụng bạo lực cách mạng để trấn áp, thủ
tiêu bạo lực phản cách mạng là hoàn toàn cần thiết, bảo đảm cho cuộc đấu tranh
của giai cấp vô sản giành thắng lợi trọn vẹn. Thế nhưng, ngay khi C.Mác và
Ph.Ăngghen “công khai trình bày” lý luận đấu tranh giai cấp trong “Tuyên ngôn”,
giai cấp tư sản đã cố gán cho lý luận này đủ mọi thứ xấu xa. Họ cho rằng, với
chủ trương phát động đấu tranh giai cấp, chủ nghĩa cộng sản thực sự là một chế
độ phản nhân đạo, cuộc đấu tranh giai cấp của những người cộng sản là mưu toan
để xây dựng một chế độ xã hội loại trừ sự phát triển của cá nhân… Những luận điệu
này trở thành “chỗ dựa” cho các thế lực thù địch, những kẻ cơ hội, chống đối muốn
tìm cách phủ nhận lý luận đấu tranh giai cấp của C.Mác và Ph.Ăngghen như Nguyễn
Đình Cống. Chiêu bài quen thuộc của chúng là đánh tráo khái niệm đấu tranh giai
cấp; đánh đồng các hiện tượng biểu hiện trên bề mặt xã hội với mục tiêu cuối
cùng của đấu tranh giai cấp; từ đó quy chụp lý luận đấu tranh giai cấp là kêu từ
đó quy chụp lý luận đấu tranh giai cấp là kêu gọi bạo lực và chiến tranh. Tuy
nhiên, những luận điệu chống phá này đã thất bại ngay từ lúc bắt đầu, bởi nó xuất
phát từ những lợi ích cá nhân vị kỷ và góc nhìn phản khoa học.
Về thực tiễn lịch sử, trong các cuộc cách mạng tư sản -
thực chất là cuộc đấu tranh của giai cấp tư sản chống lại chế độ phong kiến,
giai cấp tư sản đã triệt để lợi dụng mâu thuẫn giữa nông nô và chúa đất phong
kiến để lôi kéo giai cấp nông dân về phía mình. Với sự tham gia hùng hậu của
nông dân vào cuộc đấu tranh có sử dụng bạo lực do giai cấp tư sản phát động mà
chế độ phong kiến đã bị phá vỡ, tạo điều kiện thuận lợi cho chủ nghĩa tư bản ra
đời, phát triển. Sự thay thế chế độ phong kiến bằng chủ nghĩa nghĩa tư bản, rốt
cuộc không mang lại lợi ích thực sự cho số đông nhân dân lao động; đơn giản, nó
chỉ là sự thay thế chế độ bóc lột này bằng chế độ bóc lột khác tinh vi và tàn bạo
hơn. Thế nhưng, trớ trêu thay khi giai cấp vô sản, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng
sản, chủ trương sử dụng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn giai cấp giữa tư sản và
vô sản, nhằm xóa bỏ triệt để chế độ “người bóc lột người” thì lại bị phê phán
là phản nhân đạo! Nguyễn Đình Cống và những kẻ chống Cộng hẳn đã nhìn rõ vấn đề
này, nhưng cố tính “lờ” đi vì những mưu toan chính trị thấp hèn của cá nhân.
Thêm nữa, lịch sử phong trào cộng sản và công nhân quốc tế từ 1848 đến những
năm 80 của thế kỷ XX cho thấy, mặc dù cách mạng vô sản phải trải qua nhiều khúc
quanh co, song đã giành được thắng lợi vĩ đại.
Sau khi mô hình chủ nghĩa xã hội ở Liên Xô và Đông Âu sụp
đổ, phong trào xã hội chủ nghĩa thế giới lâm vào thoái trào, nhưng hệ tư tưởng
cộng sản vẫn sống, chủ nghĩa xã hội vẫn tồn tại. Bằng việc kiên định chủ nghĩa
Mác - Lênin, kiên trì thực hiện đấu tranh giai cấp bằng nhiều hình thức, biện
pháp phù hợp, những quốc gia đi theo con đường chủ nghĩa xã hội như: Trung Quốc,
Việt Nam đã cải cách, đổi mới thành công, đạt được nhiều thành tựu phát triển
kinh tế - xã hội hết sức ấn tượng, có thế, lực và uy tín ngày càng lớn trên trường
quốc tế. Bên cạnh đó, tư tưởng cộng sản còn lan tỏa khắp các châu lục, đi sâu
vào các phong trào đấu tranh vì tự do, dân chủ, hòa bình ở nhiều quốc gia.
Thực tiễn đó, một lần nữa chứng minh rằng sức sống của lý
tưởng cộng sản nói chung, lý luận đấu tranh giai cấp của C.Mác và Ph.Ăngghen
nói riêng là bất diệt, không gì có thể dập tắt, phủ nhận được. Thế giới đang vận
động đổi thay từng ngày, hàm chứa nhiều vấn đề phức tạp, khó lường, nhưng tinh
thần của “Tuyên ngôn” mãi tỏa sáng, tiếp tục soi sáng con đường phát triển đi
lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Nguyễn Đình Cống-kẻ phản bội công khai chống Đảng,
phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, phủ nhận thành quả cách mạng dưới sự lãnh đạo của
Đảng, xuyên tạc sự thật và trở thành kẻ vô ơn, bội nghĩa đối với đất nước, dân
tộc, với chế độ xã hội chủ nghĩa, làm mất đi hình ảnh của một người thầy đáng
kính ngày xưa.
Để giải tỏa các “lực cản” trên con đường đi lên chủ nghĩa
xã hội, kiên định và vận dụng sáng tạo lý luận đấu tranh giai cấp của C.Mác và
Ph.Ăngghen, chúng ta cần chủ động đấu tranh ngăn chặn, khắc phục những tư tưởng
và hành động tiêu cực, sai trái, đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu và hành động
chống phá các thế lực thù địch. Đây là cuộc đấu tranh gay go, phức tạp nhưng tất
thắng. Những kẻ chống đối không biết đường hối cải như Nguyễn Đình Cống nhất định
thất bại và bị đào thải cùng với bước phát triển nhanh, bền vững thực hiện thắng
lợi mục tiêu dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh ở Việt
Nam./.
NTH-H4
0 nhận xét:
Đăng nhận xét