Thuật ngữ “bất tuân dân sự” lần đầu
tiên xuất hiện trong tập tiểu luận của Henry David Thoreau-nhà văn, nhà tư tưởng
người Mỹ-với nhan đề “Dân sự bất hợp tác”, vào tháng 5-1849. Nội dung cơ bản của
tập tiểu luận bàn về mối quan hệ giữa cá nhân (hoặc thiểu số công dân) với nhà
nước. Cá nhân (hoặc thiểu số công dân) có thể không tuân thủ, không phục
tùng nhà nước; thậm chí, có thể thực hành chống lại luật pháp của Nhà nước nếu
cảm thấy những điều luật đó không phù hợp với người dân, kể cả là với thiểu số,
bằng phương pháp “cách mạng hòa bình”.Thực chất đây là quan điểm cực đoan, “vô
chính phủ” của một kẻ vốn là phạm nhân (H.D. Thoreau viết tập tiểu luận này nhằm
biện minh cho việc ông ta phải ngồi tù ở bang Massachusetts vì tội không đóng
thuế). Theo dòng lịch sử, “bất tuân dân sự” từng bước trở thành một phương
thức, thủ đoạn nằm trong mối liên hệ chặt chẽ với các phương thức, thủ đoạn
khác của chiến lược “diễn biến hòa bình”.
Như vậy, “bất tuân dân sự” khi được sử dụng trong tay chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động quốc tế đã trở thành một thủ đoạn phản cách mạng nhằm chống phá, lật đổ chính quyền, thay đổi chế độ chính trị ở những nước tiến bộ, không cùng “quỹ đạo” với chúng. Về bản chất, “bất tuân dân sự” là các hoạt động công khai từ chối tuân theo, hoặc vi phạm một cách cố ý và có ý thức đối với một số đạo luật nhất định nhằm cản trở quá trình thực thi chính sách, luật pháp của nhà nước; là hình thức phản kháng bất bạo động, gây áp lực buộc nhà nước phải thay đổi chính sách, luật pháp, thậm chí lật đổ chính quyền; bản chất là hành vi vi phạm pháp luật.
Ở Việt Nam, hoạt động “bất tuân
dân sự” đã diễn ra từ nhiều năm trước, có nguy cơ trở thành “phong trào” nguy hại
trực tiếp đến an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội nếu không nhận diện và
đấu tranh kịp thời... Những năm gần đây, có một số vụ việc mang bóng dáng “bất
tuân dân sự”, như: “Bất tuân cưỡng chế” của một số đối tượng khi giải phóng mặt
bằng ở Bắc Giang, Hải Phòng, Hà Nội, Đắc Nông, Gia Lai...; “bất tuân” quy định
về thành lập hội (nhóm), đòi lập các tổ chức xã hội dân sự (thực chất là phản động
trá hình) như “Hội anh em dân chủ”, “Hội phụ nữ nhân quyền Việt Nam”, “Hội cựu
tù nhân lương tâm Việt Nam”, “Hội văn đoàn độc lập Việt Nam”, “Hội nhà báo độc
lập Việt Nam”, “Mạng lưới Blogger Việt Nam”...; “bất tuân” để phản đối Điều 60
Luật Bảo hiểm xã hội (năm 2014), Luật An ninh mạng (năm 2018)…
Các hình thức như kích động tài xế
phản đối trả phí BOT giao thông; từ chối đóng các loại quỹ phúc lợi xã hội; tẩy
chay hàng hóa nước ngoài... cũng có nhiều vụ việc bị lợi dụng, biến tướng.
“Bất tuân dân sự” được tổ chức
ngày càng chặt chẽ, được một số tổ chức phản động nước ngoài như Việt Tân,
Voice công khai giật dây. Chúng lợi dụng các vấn đề dân sinh còn có hạn chế,
khuyết điểm khiến người dân bức xúc để làm suy giảm niềm tin, tích tụ thêm mâu
thuẫn của người dân đối với chính quyền, với Đảng, Nhà nước.
Chúng lợi dụng thông qua đó để tập
hợp, xây dựng, phát triển lực lượng, hợp thức hóa, công khai hóa việc chống đối
chính quyền. Đồng thời, gắn kết chặt chẽ giữa “bất tuân dân sự” với “xã hội dân
sự”, sử dụng các tổ chức “xã hội dân sự” để chỉ đạo, điều hành “bất tuân dân sự”.
Thủ đoạn chủ yếu là tiếp tục sử dụng
các chiêu bài “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”; triệt để lợi dụng các vấn đề nhạy
cảm về dân tộc, tôn giáo, các sự kiện, vụ việc, những sơ hở, bất cập của ta
trong quá trình triển khai các quyết sách phát triển kinh tế-xã hội, đối ngoại...
để đẩy mạnh tuyên truyền chống phá; lôi kéo, kích động nhân dân tụ tập, tuần
hành, biểu tình, tạo dựng phong trào phản kháng trong quần chúng; phát triển lực
lượng cốt cán, xây dựng “ngọn cờ”; tiến hành tập dượt các kịch bản đấu tranh
chuẩn bị cho mục tiêu cao hơn...
NTC-H4
0 nhận xét:
Đăng nhận xét